3

1.1K 99 11
                                    

Fic này có diễn biến chậm á mọi người, nên sẽ rất là nhiều chap nha.
.
.
Tui sai chính tả thì nhắc nha mấy bà, tui sợ tui lọc sót.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
__________________________

"Trường mới có ổn không con trai? Bạn bè ở đây tốt chứ?" ngồi trên xe về nhà ba của Yeonjun hỏi, ông thật sự lo rằng con trai mình lại tiếp tục bị cô lập như những trường khác.

"Tốt lắm ba, con còn được tặng quà này. Ngất còn được một bạn chăm sóc, còn hỏi con muốn về không để đưa về." khi nói chuyện với ba mẹ em thoải mái phần nào, không bài xích và có cảm giác khó thở. Thật thà kể lại mọi chuyện hôm nay.

"Ngất, bị gì mà ngất?" ông tròn mắt nhìn con trai mình mà hỏi.

"Say nắng thôi ba, hên là có bạn đỡ con rồi đưa đến phòng y tế." em giấu chuyện bị Soobin dọa đến ngất, dù gì người ta cũng xin lỗi mình rồi.

"Ừ vậy không sao thì tốt, thấy bạn bè mới tốt vậy ba cũng vui. Họ không bàn tán việc con không nói chuyện chứ?" xe đến nhà chạy vào nhà xe, hai người vừa nói vừa bước vào nhà.

"Không đâu ba, họ còn hiểu cho con nữa." em lắc đầu, cảm thấy lớp mới rất tốt.

"Hai ba con về rồi à, Yeonjun mau lên thay đồ xuống ăn cơm đi con, hôm nay có bò hầm đấy." bà Choi từ trong bếp thò đầu ra nói, sau đó lại quay vào tiếp tục việc nấu ăn.

Em lên phòng thay quần áo, cầm điện thoại lên nhìn vào phần bạn bè trong máy, chỉ có mỗi Choi Soobin, chẳng còn ai khác cả. Chần chừ một hồi vẫn chẳng dám nhắn gì, đành quăng điện thoại sang một bên rồi đi xuống lầu. Lúc này ông bà Choi đã ngồi sẵn dưới bàn ăn chờ em, em chậm rãi đi đến bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, mời ba mẹ rồi bắt đầu bữa ăn.

"Mẹ nghe ba kể lớp mới bạn bè tốt lắm, có thật không?" bà nghe ba em kể cũng yên tâm, nhưng vẫn hỏi lại.

"Dạ tốt ạ, con còn vừa kết bạn với bạn mới nhưng chưa biết nhắn gì." em vừa ăn vừa trả lời, hai cái má phồng lên như cái bánh bao.

"Vậy thì tốt rồi, ăn đàng hoàng nào, lớn rồi mà ăn chu môi phồng má như con nít vậy." tuy nói vậy nhưng bà chỉ muốn Yeonjun luôn hồn nhiên và trẻ con với tất cả mọi người, chứ không chỉ riêng ông bà thôi.

Cả ba người ăn xong, ba của em thì có việc bận phải lên công ty nên vừa ăn xong ông đã chạy đi. Em phụ bà Choi dọn dẹp sạch sẽ sau đó thì ra công viên đi dạo, công viên gần nhà nơi em mới chuyển đến rất vắng, thậm chí có thể nói là chẳng có ai. Lúc em đang đi thì có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, nhưng rồi cũng chẳng quan tâm cho rằng đó là ảo giác, đi đến một băng đá ngồi xuống, cúi đầu xem điện thoại.

"Lâu rồi không gặp nhỉ Choi Yeonjun? Phá hoại xong rồi chạy trốn xa tít bao nhiêu năm trời, không ngờ ông trời có mắt để bọn này biết mày ở đâu hahaha." em nghe tiếng nói thì ngước mặt lên nhìn, khuôn mặt liền tái nhợt, ánh mắt sợ hãi đến run rẩy. Những tên này là những tên năm đó từng đánh đập em đến thừa sống thiếu chết.

"Các...các....cậu....AAA!" em đang lấp bấp thì bị một tên đá ngã nhào ra đất, em sợ hãi cố gượng dậy sau đó bỏ chạy. Bụng em bị đá vào đau không thôi, đành cắn răng lấy hết sức bình sinh mà chạy.

[SOOJUN HOÀN]MY LOVER IS A SCHOLARNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ