Chap 15

1.3K 143 8
                                    

🌿🦁🐰🌿

Tiêu Chiến cho rằng đối phó Quý Triết xong còn phải đối phó Dư Dương nữa, kết quả là cả ngày nay không thấy cậu ta. Ngược lại cũng khá tốt, bớt lại hỏi một đống lớn, hỏi xong nói không chừng còn muốn thuyết giáo một trận.

Bắt đầu từ buổi sáng cậu đã rất buồn ngủ rồi, nghỉ giữa khóa cũng lười nhúc nhích, chỉ nằm trên bàn ngủ. Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn cậu vài lần cậu cũng không biết.

Học xong hai tiết, kiểu cảm giác mê mê man man này cũng không giảm bớt, thậm chí còn hơi tăng thêm. Cậu đoán là ngày đó làm xong với Vương Nhất Bác không dọn sạch, hơn nữa thức đêm uống rượu khiến sức đề kháng trở nên kém, liền lên cơn sốt.

Giữa trưa cậu ủ rũ ỉu xìu đi theo Quý Triết ăn cơm ở căn tin, tình huống trong lúc đó có thể tóm tắt đại khái như sau: Quý Triết nói chuyện, Tiêu Chiến dùng muỗng múc một miếng cơm nhỏ, thất thần "Ừ" một câu, Quý Triết lại như được tán thành mà nói không ngớt tiếp.

Tiêu Chiến bình thường cũng vậy, có thể "Ừ" một tiếng liền tỏ vẻ đang nghe, bộ não khờ tuổi mới lớn của Quý Triết một nửa pha nước một nửa rót Coca không nhìn ra cậu có gì khác thường.

Ăn cơm xong người này lại như con Husky, cả người sức trâu xài không hết, muốn đến sân thể dục tìm ai với ai đó lớp bên cạnh. Tiêu Chiến cũng chưa nghe rõ tên, chẳng có hứng thú chút nào, liền vội đuổi cậu ta đi liên tục, còn mình chậm rì rì chuẩn bị về lớp học.

Không khí mùa đông như hút chất hút ẩm, lạnh cóng người đến mức cơ thể đông cứng. Không chỉ những chiếc cọc nhỏ trơ trụi trên cây, mà ngay cả con người cũng cảm giác sắp bị nhiệt độ ép khô một con số. Đoạn đường ngắn đi từ căn tin trở về phòng học này, Tiêu Chiến đã cảm giác khớp xương rỉ sắt, chờ cậu thở phì phò trở lại khu dạy học, chính mình đã phân không rõ là mặt mình nóng hay lạnh nữa.

Cậu híp mắt lên lầu, càng thêm cảm thấy hơi lạnh, trước mắt còn choáng váng. Mới vừa tập tễnh đến hàng lang trước cửa phòng học, xa xa liền thấy Vương Nhất Bác đứng đằng kia, hình như đứng đối diện với một cán bộ nhỏ nào đó của đoàn chủ tịch bọn họ. Cách hơi xa, trông cũng không thân lắm, có lẽ đang bàn giao công việc.

"Vương Nhất Bác." Cậu đứng đó, giọng không cao không thấp gọi một câu.

Vương Nhất Bác nghe thấy quay đầu nhìn cậu, Tiêu Chiến liền bước nhanh hơn đi đến, khó chịu túm túm tay áo của chủ tịch hội học sinh bọn họ, nhỏ giọng nói: "Hình như em không được khỏe."

Vương Nhất Bác sửng sốt, trên tay vốn đang cầm một chồng tài liệu, nghe vậy đưa cho nữ sinh tóc ngắn đối diện trước, dặn một câu bảo cô ấy lấy về làm trước, sau đó lại đỡ cánh tay của Tiêu Chiến: "Sao lại thế này?"

Không phải Vương Nhất Bác muốn lôi lôi kéo kéo với cậu ở bên ngoài, mà là Tiêu Chiến thật sự cần người đỡ. Cậu luôn cảm thấy choáng váng hơn sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, một đường đi từ căn tin đến vốn vẫn còn ổn, lúc này thật sự đứng cũng khó chịu, mắt thường có thể thấy được bước đi loạng choạng.

Cậu đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, liếc nhìn bạn học nữ đối diện đang dè dặt nhìn lén cậu, cảm thấy hơi thú vị. Cong cong khóe môi, tiến đến bên tai Vương Nhất Bác, lúc nói nhỏ còn có tâm trạng đùa giỡn:

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Liệt Nhật Tương Trầm - Thập Mễ Cửu Vạn LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ