Chap 18

1.2K 99 14
                                    

🌿🦁🐰🌿

Sau khi tựu trường, mùa xuân đã đến rất nhanh.

Nếu như nói trước đây Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở trường không tránh tình nghi lắm, vậy thì bây giờ có thể nói là như hình với bóng, cùng tiến cùng ra.

Vương Nhất Bác quả thật xa không thể với tới không hợp lẽ thường, điểm này không hề thay đổi, nhưng sự đối xử khác biệt của anh với Tiêu Chiến cũng là sự nhận thức chung bất thành văn. Lúc đầu có người còn cứng đầu không tin tà mà đi hỏi, hỏi sao Vương Nhất Bác thường xuyên ở chung với Tiêu Chiến vậy? Kết quả đổi lấy cái nhìn chằm chằm của Vương Nhất Bác, trong miệng phun ra một câu có thể đông chết người:

"Em ấy thì sao?"

Đối phương có ngu vẫn có thể cảm giác được khí áp bất thường, ngập ngừng lúng túng nói không nên lời, vì thế Vương Nhất Bác lại lặp lại lần nữa: "Em ấy thì sao?"

Sau đó cả học kỳ người nọ gần như đều hối hận mình miệng tiện hỏi câu đó. Tiêu Chiến thì sao? Cậu ta có thể nói sao giờ? Nói Tiêu Chiến hút thuốc uống rượu đánh bài trốn học, nghe nói tháng trước còn to gan lớn mật cho người ta một cái tát ở KTV, tát một cái phải nói là tàn nhẫn khiến người ta suýt báo cảnh sát, náo loạn đến mức ồn ào ầm ĩ. Lúc ở trường càng nổi tiếng hơn, mỗi học kỳ đều ngẫu nhiên mê hoặc bạn học, từ bảy đến chín người số lượng khác nhau đến mức ầm ĩ không thôi, người ta dốc hết tâm huyết viết đầy cả tờ thư tình, xây dựng tâm lý sau ba đêm 72 tiếng, thật vất vả hạ quyết tâm muốn đưa cho Tiêu Chiến, kết quả sau khi Tiêu Chiến nhận được nói: "A, cảm ơn."

"Nhưng mà trước cậu hình như còn có ba thư chưa đọc."

Vương Nhất Bác, thanh niên năm tốt học sinh gương mẫu điềm tĩnh tốt đẹp ngạo mạn bất khuất, cả ngày ở chung với loại người hồ ly tu luyện thành tinh này, còn không thấy ngại hỏi: "Em ấy thì sao?"

Cuối cùng còn phải dựa vào bạn của Vương Nhất Bác ra mặt hòa giải. người bạn tốt nhất của Vương Nhất Bác lúc ấy tên Hoàng Lương, Hoàng Lương trong một giấc mộng hoàng lương. Thật ra ngụ ý không tốt lắm, nhưng không ngăn được cách làm người phóng khoáng của cô chú, nói một đời người giống như một giấc mộng dài mới tốt, nói hoàng lương thì hoàng lương.

(Giấc mộng hoàng lương 黄粱一梦: hoàng lương là kê vàng. Câu chuyện về thời Đường có Lư Sinh tìm lữ quán ngủ trọ, lúc chủ tiệm đang chưng kê vàng, Lư Sinh ngủ mơ thấy một giấc mộng phú quý, lúc tỉnh thì kê vàng cũng chưa chưng chín. So sánh với vinh hoa phú quý như giấc mộng ngắn ngủi mà hư ảo, cuối cùng tan thành bọt nước.)

Hoàng Lương cười ha ha đuổi bạn học kia đi, sau đó đứng bên cạnh Vương Nhất Bác chậc một tiếng, khinh thường nói: "Cần cậu ta quản à."

Nhưng mà cũng chỉ một lần này thôi, sau đó không ai dám hỏi nữa.

Thật ra ngay cả giáo viên cũng từng đi tìm Vương Nhất Bác một lần, Tiêu Chiến cũng không biết. Nhưng nghĩ cũng biết, kiểu nói chuyện này đã chú định không có kết quả rồi. Ba mẹ của Vương Nhất Bác còn mặc kệ việc nhỏ này của anh thì giáo viên làm sao quản được?

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Liệt Nhật Tương Trầm - Thập Mễ Cửu Vạn LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ