Tại một bệnh viện nọ, trong dãy hành lang của khoa cấp cứu, hai người đang trò chuyện. Một người là bác sĩ, còn người kia là một người đàn ông với mái tóc xoăn đen. Người đàn ông ấy khẩn khoản nói với bác sĩ:
- Xin bác sĩ, hãy cứu lấy em ấy, chỉ cần cứu lấy em ấy, mất bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần cứu lấy em ấy!
Bác sĩ nhìn hắn, giọng trấn an nhưng cũng không kém phần nghiêm túc:
- Xin người nhà bệnh nhân bình tĩnh, chúng tôi đang cố gắng hết sức. Điều mà anh cần làm là chờ đợi kết quả của chúng tôi và cầu nguyện cho sự an toàn của bệnh nhân.
Bác sĩ bước vào phòng cấp cứu, nơi đèn đỏ vẫn sáng. Mạng sống của bệnh nhân đang được níu kéo từng giây, từng phút.
Người đàn ông trước đó ngồi thất thần, vẻ mặt mệt mỏi, đau đớn. Đôi mắt huyết sắc như muốn trào ra nước mắt, không còn sức để nói thêm lời nào.
Đã hơn một tiếng trôi qua, hắn ngồi chờ đợi trong nỗi lo âu, nhưng chẳng có tin tức tốt lành nào đến với hắn.
***
Bệnh nhân đang được cấp cứu chính là người yêu của hắn. Hôm nay là kỷ niệm tròn hai năm hai người chính thức yêu nhau. Cả hai đã lên kế hoạch đi chơi để mừng ngày hạnh phúc này, nhưng chỉ vì một phút lơ đễnh của hắn mà giờ đây người hắn yêu lại phải nằm đây, trong tình trạng nguy kịch.
Hình ảnh người hắn yêu bị chiếc xe tải đâm phải, cả người văng một đoạn đường, cơ thể từ đầu đến chân nằm trong vũng máu. Đến cả chiếc áo mà em mặc cũng bị nhuốm biến thành màu máu.
Trong tình cảnh đó, cơ thể hắn như bị tê liệt, bỗng dưng cứng đờ, chân tay luống cuống không thể cử động, đầu óc rối bời như tơ vò. Hắn chẳng thể làm gì để cứu em. Xe cấp cứu là do người qua đường gọi đến, không phải hắn. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ đứng nhìn, chẳng thể làm gì ngoài trân trân nhìn cơ thể nhuốm máu của em.
Hắn chìm trong những suy nghĩ tự dằn vặt, tự trách móc bản thân không thể làm gì để giúp em. Thời gian như ngừng lại, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt và xa vời.
Bỗng nhiên, đèn phòng cấp cứu bật xanh. Vị bác sĩ bước ra, khuôn mặt trang nghiêm:
- Ai là Kibutsuji Muzan, người nhà của bệnh nhân Tomioka Giyuu?
- Là tôi. - Giọng hắn vang lên, nhưng lấp đầy bởi một nỗi hy vọng mong manh lẫn sợ hãi.
- Anh là người nhà của bệnh nhân Tomioka Giyuu đúng không?
- Đúng vậy, là tôi. Em ấy... có sao không bác sĩ? Không có gì nghiêm trọng chứ bác sĩ? – Hắn vội vàng hỏi, từng câu từng chữ đều tràn đầy lo âu.
Những câu hỏi liên tiếp ập đến, nhưng sắc mặt bác sĩ lại im lặng, không biết phải trả lời từ đâu.
- Trước tiên, anh hãy bình tĩnh và nghe kết quả từ chúng tôi. Ca phẫu thuật đã thành công, nhưng bệnh nhân bị chấn thương ở não, vì vậy khi tỉnh lại, bệnh nhân có thể gặp phải tình trạng hay quên hoặc động kinh. Hiện tại, chúng tôi vẫn chưa thể xác định chính xác khi nào bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang khoa hồi tỉnh, và nếu tình trạng có chuyển biến tốt hơn, chúng tôi sẽ thông báo sau.
Hắn nghe xong mà cảm giác như mọi thứ quanh mình đều mờ mịt. Nhưng ít nhất, ca phẫu thuật đã thành công, và em ấy vẫn còn sống.
-Cảm ơn bác sĩ.
********************************
Ngồi cạnh giường bệnh của Giyuu, hắn nhìn vào cơ thể đầy thương tích của em sau vụ tai nạn. Khuôn mặt em in hằn vết xước, đôi mắt xanh ấy cứ nhắm nghiền, không mở. Lòng hắn quặn đau, tự trách tại sao người nằm đây không phải bản thân hắn mà lại là Giyuu. Cả một ngày, hắn chỉ biết ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ ngắm nhìn em, chờ đợi em tỉnh lại.
Căn phòng tĩnh lặng đến nỗi hắn có thể nghe rõ từng hơi thở ra vào đều đặn của Giyuu, từng nhịp tim đập yếu ớt. Những âm thanh nhỏ bé ấy như một lời nhắc nhở, như một tia hy vọng, giúp sự sợ hãi trong hắn dịu lại. Ít nhất, Giyuu vẫn còn sống.
********************************
Ngày qua ngày, đã hơn một tuần trôi qua, nhưng Giyuu vẫn chưa tỉnh dậy. Muzan mỗi ngày đều đến bệnh viện, kiên nhẫn ngồi bên giường bệnh chăm sóc em, dù trong lòng hắn nặng trĩu lo âu.
Hôm nay, khi đang ngồi làm việc ở công ty, Muzan dường như không hề chú tâm đến công việc, chỉ chực chờ lúc đồng hồ điểm giờ tan làm để vội vã đến bệnh viện, mong gặp em càng sớm càng tốt.
Đột nhiên, điện thoại của hắn reo lên. Là cuộc gọi từ bệnh viện. Hắn nghe xong, không chút do dự bỏ lại đống công việc cho cấp dưới, lao nhanh ra khỏi công ty, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Giyuu của hắn đã tỉnh rồi!!
Mở cửa phòng bệnh ra, cảm xúc vui mừng, hạnh phúc bủa vây lấy hắn. Giyuu đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt xanh ấy mở ra lần nữa, và thế giới như bừng sáng.
- Mu cưng! - Giọng Giyuu vang lên, ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Muzan.
Hạnh phúc vì được nghe thấy giọng Giyuu gọi mình. Đáp lại giọng nói đó, một nụ cười hiện trên gương mặt hắn, nụ cười mà hơn một tuần qua chẳng ai thấy trên gương mặt hắn.
- Yuu, cảm ơn em đã trở về bên anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trái dấu[KNY][Muzan x Giyuu][Oneshot]
Fantasía''You're here to stay, deep in my heart''