[2.2]

991 195 10
                                    

" Rin kun—sao vậy?? "

Trên dãy hành lang ngoằn ngoèo của khu hát karaoke, Isagi chỉnh trang lại kiểu tóc, có chút khó hiểu nhìn đứa trẻ mình nuôi dưỡng tám năm lại đột ngột kéo mình đi. Isagi biết mình đột ngột cắt ngang buổi đi chơi của Rin với bạn bè là không tốt, nhưng cũng không đến mức như vậy nhỉ?

Rin cảm nhận thấy vô số ánh nhìn si mê từ khắp nơi về phía thanh niên trước mặt, cơn tức giận cứ thế xông thẳng lên đầu. Hắn lấy thân hình to lớn che đi ánh mắt, rồi gằn giọng:

" Anh nghĩ cái quái gì mà ăn mặc thế như thế đến nơi thế này vậy? "

Ăn mặc? Isagi nhìn lại quần áo, ngại ngùng nhận ra bản thân đang diện trang phục hơi quá sang trọng và đắt đỏ với một nơi như thế này.

" Xin lỗi Rin. " Isagi cười cười, vì rửa tay gác kiếm lâu rồi nên đâm ra thiếu cảnh giác rồi. "Anh đã đến đây gặp em luôn sau khi họp xong nên không kịp thay quần áo. "

Nghe thấy vậy, ánh mắt màu mòng két chợt mềm ra, như hoa tuyết tan mất. Trái tim trong lồng ngực như bị cào một cái, ngứa ngáy vô cùng.

Anh Yoichi, chạy vội từ nơi làm việc đến đây để tìm mình sao.

Mặc dù trong lòng rất lâng lâng, nhưng miệng lưỡi của Rin vẫn vô cùng độc địa

" Ai đời ngu ngốc như vậy, ít nhất cũng phải thay quần áo đi chứ. "

" Thế, anh tìm em làm gì? "

Nghe thấy vậy, Isagi hít một hơi thật sâu, rũ đầu

" Thật xin lỗi. "

Điều này làm Rin sửng sốt.

" Sáng nay ấy, anh đã làm em tức giận còn gì. " Isagi nói với vẻ buồn rầu. " Là vì anh nhắc đến Sae đúng không? "

Rin trầm mặc không nói.

Thấy thế, đôi ngươi màu lam ảm đạm không chút ánh sáng.

" Anh biết mà, bản thân thực sự không phải là người giám hộ không đủ chu đáo. "

" Là vì gần đây anh quá quan tâm đến việc xã giao của Sae nên quên mất Rin đúng không? "

" Hay là vì đã nhắc lại Sae dù cả hai còn vừa đối đầu với nhau? "

" Cho nên quả nhiên là anh quá tự cao tự đại rồi, cứ nghĩ bản thân có thể can thiệp vào mối quan hệ của Rin và Sae. Cuối cùng thật ra lại chẳng giúp gì được hết. "

Sự yếu ớt hiếm thấy ở vị giám hộ này khiến thiếu niên mi dưới luống cuống. Khi hắn cúi đầu, dường như có thể thấy khuôn mặt mình trong ánh lam.

Từ khi nào mà thân ảnh cao lớn ấy trở nên nhỏ bé như vậy?

Anh Yoichi thật ra vẫn luôn có những tâm sự như vậy sao?

Cậu em nhà Itoshi rũ mi, bóng tối che phủ đi nửa mặt trên, làm thần sắc thiếu niên ấy âm u vô cùng.

Hắn mở miệng, khàn khàn.

" Không phải. "

" Anh…không sai gì cả. "

Điều này…vốn dĩ là hắn sai.

[Tống mạn] Group chat của Isagi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ