Chương 1

1.3K 52 2
                                    

Trần Nghị nhất thời cảm thấy hoảng loạn không rõ lý do, đã qua hai ngày kể từ khi cãi nhau với Eddie, tuy rằng hai người thường xuyên cãi nhau nhưng trước giờ chưa từng chiến tranh lạnh lâu như thế.

"Phải đi tìm Eddie" trong đầu Trần Nghị đều là câu nói này, hắn hỏi qua rất nhiều người nhưng đều không có được đáp án mong muốn. Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt. Đúng rồi, Phạm Triết Duệ. Hắn chạy đến bệnh viện, một đường đều là đèn đỏ, màu đỏ chói mắt làm Trần Nghị càng thêm nôn nóng.

Khó khăn lắm mới đến được bệnh viện cũng không gặp được người muốn gặp. Phạm Triết Duệ vẫn chưa tỉnh, Bạch Tông Dịch thì vào tù, Eddie cũng không thấy bóng dáng.

Trần Nghị hoang mang đứng trước hành lang bệnh viện, cảm giác như trái tim bị thiếu mất một góc, phải làm sao đây?

Trần Nghị lại đến nơi Eddie thường hay đến, vẫn như cũ không có tin tức gì, quán bar cũng rất yên tĩnh, không có Eddie. Đến lúc đã dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không tìm thấy tung tích Eddie, hắn nghĩ đến lão đại. Nhưng hắn lại không nghĩ đến lão đại đối với việc này tỏ ra không chút nào bất ngờ.

"Con không biết sao? Eddie không nói với con sao"

"Cái gì"

Trần Nghị không biết bản thân về đến nhà bằng cách nào, cả đường đi đều mơ mơ màng màng, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng lần cuối cùng hai người cãi nhau.

Hắn không hiểu tại sao Eddie luôn lấy lão đại ra chọc tức hắn, muốn hắn đừng quản nhiều như thế, nhưng mà không ngờ Eddie cư nhiên muốn bản thân cũng không cần quản cậu, nhưng họ là anh em, hắn làm sao có thể không quản Eddie.

"Eddie, cả đời này anh đã định sẵn là phải quản em rồi"

"Anh dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc chúng ta là anh em, dựa vào việc anh lớn hơn em"

Lúc đó Eddie đã nói gì? Hình như không có, nghe xong câu này cậu chỉ trừng mắt nhìn hắn, sau đó cười gật gật đầu, cuối cùng quay người bỏ đi. Hồi ức của Trần Nghị dừng tại bóng lưng ấy, bóng lưng rời hắn mà đi.

Trần Nghị đi siêu thị mua một thùng bia, từng lon từng lon uống hết, hồi ức cũng từng trận từng trận ùa về, đến cuối cùng hắn chụp được khoảnh khắc lúc đó bản thân đã bỏ qua, lần cuối cùng Eddie nhìn mình, trong mắt ngân ngấn nước. Tại sao? Tại sao lại đau lòng như thế? Tại sao rời đi ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói?

"Khốn kiếp"

Trần Nghị khống chế không được, cồn là chất kích thích hồi ức tốt nhất, hình dáng của Eddie ngày càng rõ ràng, dáng vẻ ngoan ngoãn theo sau lúc bản thân hung hăng đánh nhau, dáng vẻ như mèo con tạc mao khi cùng hắn cãi nhau, còn có, dáng vẻ làm nũng với Phạm Triết Duệ. Tại sao trước mặt hắn Eddie chưa từng làm nũng, trước đây gọi vài tiếng anh cũng là để chọc tức hắn trước mặt lão đại.

Trần Nghị nghĩ rất lâu, đến lúc bình minh dần sáng rõ trong đầu vẫn như cũ loạn cào cào, muốn gặp Eddie, rất muốn rất muốn, cảm xúc hỗn độn dần dần bị nỗi nhớ lấp đầy. Trần Nghị không biết làm gì, tình cảm mãnh liệt không chịu khống chế. Hắn đến trại giam xin thăm ngục, không biết khi gặp cậu nên nói những gì, lúc rời đi Eddie chắc chắn đã rất tức giận rất đau lòng đi? Vậy thì hắn sẽ xin lỗi, dỗ cậu vui vẻ là được, chỉ cần được nhìn thấy cậu, một lần thôi cũng được. Nhưng hi vọng của hắn bị dập tắt, Eddie từ chối gặp mặt.

Nghĩ không ra vì lý do gì, ngay cả gặp mặt một lần cũng không được sao? Trần Nghị không thể chấp nhận, mỗi ngày đều đến thăm ngục, lần nào cũng bị Eddie từ chối. Mong muốn được gặp Eddie cũng ngày càng mãnh liệt hơn. Đến cuối cùng Eddie cũng đồng ý gặp hắn. Ngồi cách Eddie một tấm kính mỏng, những lời nói và nghi vấn lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu bỗng chốc biến mất, hắn nói không ra lời chỉ nhìn Eddie không chớp mắt, hắn luôn có cảm giác sau lần gặp mặt này Eddie sẽ không gặp lại hắn nữa cho nên mỗi giây phút được nhìn cậu hắn đều rất trân trọng.

"Trần Nghị, ai muốn làm anh em với anh chứ!"

Vẫn là Eddie mở miệng trước, rất hung dữ nhưng giọng nói lại nghẹn ngào. Trần Nghị sững sờ, hắn không biết phải làm gì, chỉ có thể níu kéo theo bản năng.

"Không được Eddie, anh không thể không có em, không thể nào, Eddie"

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn cảm thấy vô lực, hắn biết Eddie là thật lòng, bản thân có thể thật sự sẽ đánh mất Eddie.

"Tại sao? Tại sao không thể? Trần Nghị anh nói đi, tại sao không thể không có em?"

Đây là lần cuối cùng Eddie cho Trần Nghị cũng là cho bản thân một cơ hội, nhưng hy vọng lại một lần bị dập tắt.

"Tại vì chúng ta cùng nhau lớn lên, chúng ta...chúng ta..."

"Trần Nghị anh chính là đầu gỗ, sau này đừng bao giờ đến gặp em nữa"

Trần Nghị cứ ngồi như vậy, nước mắt không khống chế được rơi xuống, hắn cảm thấy bản thân giống như người sắp chết đuối, ngực như có gì đó không ngừng đè nặng làm hắn hít thở không thông.

Eddie em ấy, thật sự muốn rời xa mình, hắn thật sự đánh mất Eddie rồi.

[Trần Nghị x Eddie] Đầu gỗ khai thông ký Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ