Chương 3

873 35 1
                                    

Sau khi nhìn rõ tình cảm của bản thân, Trần Nghị ngược lại không dám đến trại giam nữa, hắn hết lần này đến lần khác chỉ để lại Eddie một bóng lưng, từng câu từng chữ đều là anh em rốt cuộc đã đem đến cho Eddie bao nhiêu tổn thương, mỗi lần nghĩ lại Trần Nghị đều cảm thấy đau khổ và nỗi nhớ mong hiện tại đều là bản thân tự chuốc lấy. Hắn nên gánh chịu tất cả sự dằn vặt và sự áy náy.

Khi tình cảm từng ngày từng ngày trở nên rõ ràng hơn, khi tất cả nỗi nhớ trong một đêm nào đó cuồn cuộn kéo đến, Trần Nghị trực tiếp sụp đổ, hắn cố ý không đến trại giam, đây là hình phạt dành cho chính hắn. Nhưng thời gian đã qua hai năm, mặt trời mọc rồi lại lặn, tình cảm không thể thổ lộ cũng không cách nào khống chế.

Eddie rốt cuộc làm cách nào ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, làm cách nào nhìn hắn "yêu" người khác, hắn lại làm cách nào mà ngốc đến như vậy, không phát hiện tâm ý của bản thân.

"Cậu thật là...quỷ nhát gan"

Trên quầy bar Trần Nghị uống hết ly này đến ly khác, Phạm Triết Duệ căn bản ngăn không được, nhìn Trần Nghị nằm trên quầy bar như người chết cảm thấy cạn lời.

"Đừng giả chết, chút rượu này căn bản say không nổi, cậu và Eddie đều như nhau, không say thì đừng giả vờ, nhìn rất đau lòng, đều là lỗi do cậu còn trách người khác."

Trần Nghị không lên tiếng, nhớ lại ngày ấy hắn đến nhà Bạch Tông Dịch đón Eddie, nhớ lại môi của Eddie chạm nhẹ vào gáy hắn.

"Muốn gặp thì đi gặp a, Trần Nghị, cậu không đi gặp cậu ấy là đang trừng phạt bản thân, nhưng mà sự tổn thương cậu gây ra cho Eddie, muốn trừng phạt thế nào không phải nên do Eddie quyết định sao?"

Trần Nghị rất cảm tạ Phạm Triết Duệ, y luôn có thể tìm lý do để hắn đi gặp Eddie. Nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm, muốn biểu đạt tình cảm bản thân dành cho Eddie sao? Hai năm trôi qua, hai năm trước Eddie đã chọn cách rời đi, hiện tại em ấy còn cần đến phần tình cảm này của hắn sao?

Một đêm không ngủ, nhưng Trần Nghị nghĩ thông rồi, cho dù không chấp nhận cũng là việc hắn phải gánh chịu, ngay cả khi Eddie nghĩ người hắn thích là lão đại vẫn một bên chịu đựng một bên yêu hắn, vậy hắn sao có thể chỉ vì sợ hãi mà chùn bước.

Trần Nghị kỳ thực rất ngạc nhiên, hắn đã chuẩn bị tinh thần tiếp tục bị nhốt ngoài cửa, thế nhưng ngay ngày đầu tiên, hắn đã gặp được Eddie.

Eddie hiện tại đã để tóc đen, trông rất ngoan ngoãn, vốn dĩ chỉ nghĩ gặp một lần thôi là được nhưng đến khi thực sự gặp mặt Trần Nghị lại tham lam nghĩ nếu như không có tấm thủy tinh này thì tốt biết mấy, nếu như có thể ôm một cái thì tốt biết mấy.

"Em vẫn ổn chứ?"

"Trần Nghị, nếu anh không nói được thì đừng nói a, làm gì có ai hỏi người trong ngục sống có tốt không"

"Eddie"

"Làm gì"

"Eddie"

"Mẹ nó, Trần Nghị anh rốt cuộc muốn làm gì!"

"Anh thích em, anh từng nói anh không thể không có em, là bởi vì anh thích em, cho nên em..."

"Anh có bệnh sao? Trần Nghị đầu anh hỏng rồi đúng không?"

"Anh không có, Eddie, anh đã nghĩ rất lâu, đây là đáp án cuối cùng của anh"

Eddie sững sờ, lời nói mà cậu từng rất hi vọng Trần Nghị nói ra, bây giờ cuối cùng cũng nghe được, thế nhưng lại không hề vui vẻ như trong tưởng tượng, nếu như Trần Nghị không thích cậu vậy cậu có thể chịu đựng được tình cảm thầm mến bao nhiêu năm, nhưng nếu như Trần Nghị thích cậu, vậy những năm qua tính là gì.

"Vậy còn lão đại? Lão đại đối với anh là gì?"

"Sùng bái và biết ơn"

Trần Nghị trả lời không chút đo dự, Eddie hiểu rõ sự kiên định của hắn, cậu không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Trần Nghị, nhưng Trần Nghị là thật lòng vậy cậu không phải thật lòng sao? Tình cảm bị cô phụ, không thể nào chỉ vì một câu "anh thích em" muộn màng mà bù đắp được

"Tùy anh thôi"

Trần Nghị vốn dĩ nghĩ sẽ bị trực tiếp cự tuyệt, nhưng câu trả lời không rõ ràng của Eddie càng làm hắn sợ hãi, giống như những thứ này đều không liên quan gì đến cậu, giống như là cậu một chút cũng không thèm để ý đến.

"Eddie, xin lỗi, cho anh thêm một cơ hội, lần này đổi lại anh sẽ theo phía sau em, bao lâu cũng được"

Dựa vào gì chứ, Eddie không bằng lòng. Lúc cậu chạy theo sau Trần Nghị, không biết tình cảm của Trần Nghị thậm chí còn nghĩ Trần Nghị thích lão đại. Nhưng cơ hội mà Trần Nghị muốn nếu như cậu thật sự cho vậy sẽ làm Trần Nghị cảm thấy cậu vẫn thích hắn, như vậy không công bằng. Nhưng cơ hội này, trước giờ đều không chỉ Trần Nghị muốn có.

"Muốn có cơ hội sao? Vậy anh mỗi ngày viết một bức thư, ít nhất tám trăm chữ, viết đến khi em được ra tù, đưa em không thiếu một bức, vậy em sẽ suy nghĩ việc cho anh một cơ hội"

Eddie xoắn xuýt rất lâu, nhưng cậu thực sự ghét cảm giác hối tiếc, cho nên cậu nguyện ý cho Trần Nghị một cơ hội, nếu Trần Nghị muốn theo sau cậu thì Trần Nghị phải lấy được cơ hội này trước, Eddie nghĩ thầm.

Trần Nghị thực sự rất ghét viết thư, nhưng hắn cảm thấy viết thư cho Eddie là một việc rất lãng mạn, những tình cảm không thể nói ra hắn đều có thể gói gọn trên từng mặt chữ.

"Được"

Eddie không ngờ đến hắn lại đáp ứng vui vẻ như vậy, dù sao thì bộ dạng Trần Nghị cầm bút cậu chưa từng tưởng tượng qua.

"Một ngày một bức nga"

"Được"

"Tám trăm chữ nga"

"Được"

"Không được viết giống nhau"

"Được"

"Trần Nghị, em không hề mềm lòng như anh nghĩ"

"Được "

[Trần Nghị x Eddie] Đầu gỗ khai thông ký Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ