Chương 4

760 34 1
                                    

Tâm trạng Trần Nghị tốt hơn rất nhiều, trên dưới tổng đường đều có thể nhìn ra được, cười nhiều hơn, tính khí cũng tốt hơn.

Hắn mỗi buổi tối đều lấy ra giấy bút, thật nghiêm túc mà viết thư cho Eddie, những điều lời nói không thể biểu đạt hết, chữ viết đều có thể. Mỗi bức thư đều chứa đựng cảm tình không thể thổ lộ của Trần Nghị, hắn cảm thấy bản thân có rất nhiều lời chưa nói hết, tám trăm chữ cũng viết không hết tình cảm của bản thân. May mắn thay hắn còn rất nhiều cái tám trăm. Hắn muốn đem tình cảm của bản thân lần lượt nói cho Eddie biết.

Mỗi tối viết thư trở thành thói quen sét đánh không lùi bước, Trần Nghị cảm thấy hắn cũng sắp trở thành nhà văn rồi, cơ hội để được theo đuổi Eddie này hắn nhất định phải lấy được, Eddie chỉ có thể thuộc về hắn, trước giờ đều như vậy.

Tuy rằng Eddie vẫn từ chối Trần Nghị thăm ngục, nhưng hắn cảm thấy những bức thư này chính là nút thắt, buộc chặt quan hệ của bọn họ, chỉ cần hắn còn viết thư một ngày thì giữa hai người vẫn còn vương vấn. Những bức thư này trở thành điểm tựa để hắn từng bước từng bước tiến về phía trước trong những ngày Eddie không có ở bên cạnh.

Sự việc ngoài ý muốn xảy ra trong lúc đang làm nhiệm vụ, Trần Nghị vốn dĩ có thể đi ra, thế nhưng trong phút chốc nhìn đến người tóc vàng chạy đến, hắn thất thần, hắn đã bao lâu không nhìn thấy Eddie trong bộ tóc vàng, lần trước gặp mặt tóc của Eddie đã nhuộm thành màu đen, trông rất ngoan ngoãn rất chọc người yêu thích. Nhưng Eddie và ngoan ngoãn không thể nào đặt chung một chỗ được.

Đến khi hồi thần lại đã là khi cảm nhận nỗi đau đạn bắn vào lồng ngực.

Xong rồi, hôm nay hắn vẫn chưa viết thư cho Eddie.

Đây là suy nghĩ của Trần Nghị trước khi mất đi ý thức.

Trần Nghị hôn mê rất lâu, đến khi tỉnh lại liền thấy Trần Đông Dương đang đen mặt nhìn hắn.

"Ba"

Sau khi Eddie vào tù không bao lâu, Trần Nghị đã sửa miệng từ lão đại thành ba, Trần Đông Dương đương nhiên nhìn ra được, muốn để Eddie sớm ra tù, đổi thành người khác vào bảo vệ Bạch Tông Dịch nhưng Eddie không đồng ý, ông cũng không thể nhúng tay vào việc của bọn trẻ. Nhưng ông thực sự nghĩ không ra Trần Nghị tỉnh ngộ muộn thế nhưng cũng là một kẻ si tình.

Sau khi Trần Nghị bị thương, trong bang tiến hành vây quét lần hai, Trần Đông Dương phát hiện một người dáng vẻ nhỏ bé, tóc vàng kim, trong một khắc đó ông đột nhiên hiểu rõ tại sao một Trần Nghị luôn trầm ổn lại để xảy ra sai lầm như vậy.

"Eddie sắp ra tù rồi, con cố gắng dưỡng thương, đến lúc đó đi đón nó trở về"

Vui sướng che lấp cơn đau trên người, Trần Nghị cảm thấy bản thân hôn mê cũng không hẳn là chuyện xấu, khoảng thời gian không có Eddie phút chốc đã ít đi rất nhiều. Nhưng hắn đột nhiên phản ứng lại, bản thân đã hôn mê nửa năm, vậy những bức thư đó phải làm sao? Cơ hội đó hắn rất muốn nắm lấy, không thể để mất được.

Khi Phạm Triết Duệ đến thăm Trần Nghị, vừa lúc hắn đang múa bút thành văn, Trần Nghị nói phải bù lại những ngày không viết thư, Phạm Triết Duệ khuyên hắn nghỉ ngơi nhưng hắn không đồng ý, nói đi nói lại vẫn không thể khuyên được chỉ có thể tùy theo hắn.

Những ngày Trần Nghị hôn mê, không ai có thể thay Phạm Triết Duệ đến thăm tiểu Bạch, y cuối cùng cũng gom đủ dũng khí đến thăm ngục, giống như những gì Trần Nghị nói, tiểu Bạch rất thông minh, cũng biết y đang nghĩ gì, biết rõ y vì sao không dám gặp cậu.

Phạm Triết Duệ đoán cho dù Trần Nghị có cố gắng cũng không kịp viết xong trước khi Eddie ra tù, làm một người bạn thân lao tâm y quyết định đi thăm Eddie, nói với Eddie chuyện này.

"Cơ hội này cậu trực tiếp cho cậu ta đi"

"Anh ta không làm được tôi tại sao phải cho"

"Eddie"

"Được rồi anh đi đi"

Phạm Triết Duệ có thể nhìn thấy đáy mắt Eddie long lanh nước, nghe thấy ngữ khí cậu nói không ra lời tàn nhẫn.

Trần Nghị, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, tự cầu nhiều phúc đi.

Phạm Triết Duệ không ngờ Trần Nghị lấy lý do dưỡng thương đóng cửa nhốt mình, không nhận bất cứ nhiệm vụ nào, trong vòng một tháng bù đủ hết số thư còn thiếu.

"Trong thư cậu có nói với cậu ấy không? Về việc cậu bị thương"

"Không có"

"Tại sao không nói?"

"Nói rồi Eddie sẽ biết tôi không phải ngày nào cũng viết thư, vậy tôi cũng không lấy được cơ hội này nữa"

"Này..."

Phạm Triết Duệ suýt nữa bị đầu gỗ Trần Nghị chọc cho tức chết, thông suốt rồi nhưng tại sao đầu óc vẫn cứng nhắc như thế.

Cuối cùng Phạm Triết Duệ vẫn không nói cho Trần Nghị biết Eddie đã biết rồi.

"Trần Nghị cậu tự cầu nhiều phúc đi"

Trần Nghị nghi hoặc.

[Trần Nghị x Eddie] Đầu gỗ khai thông ký Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ