Chương 6

779 31 2
                                    

Ngày hôm sau, Eddie vừa mở cửa liền phát hiện Trần Nghị đang ngồi trước cửa phòng cậu, vừa nghe thấy tiếng mở cửa phút chốc đứng bật dậy.

Hai người một cao một thấp cứ đứng như thế đối mặt nhìn nhau.

"Anh làm gì"

"Đợi em, ba gọi chúng ta về tổng đường một chuyến, vốn dĩ hôm qua phải đi nhưng mà..."

Eddie ân một tiếng sau đó đi theo sau Trần Nghị, thật ra trước khi đến tổng đường Eddie có chút thất thần, cậu đối với việc Trần Nghị gọi ba vẫn có chút nghi hoặc, là để lấy lòng cậu sao? Ở trước mặt Trần Đông Dương hắn sẽ gọi ba hay gọi lão đại đây?

"Ba"

"Đến rồi sao"

Sự nghi hoặc của Eddie bị tiếng gọi này của Trần Nghị đánh gãy, Trần Đông Dương không hề bất ngờ, là vì đã sửa cách gọi từ lâu sao?

"Eddie, chào hỏi"

Đã lâu không nghe thấy ngữ khí như phụ huynh của Trần Nghị, thì ra cậu cũng rất hoài niệm.

Trần Đông Dương nói Eddie đã chịu nhiều cực khổ, muốn cậu nghỉ phép để Trần Nghị đưa cậu đi chơi, đây là thái độ của phụ huynh đối với con nhỏ không làm họ bớt lo lắng.

"Muốn đi đâu?"

"Tùy tiện, chỉ cần không có anh là được"

"Không được, ba nói anh dẫn em đi"

"Lời ba nói thì anh nghe, lời em nói anh không cần nghe?"

Trần Nghị bị chặn họng, nhất thời không nói nên lời.

Eddie có chút đắc ý, lúc trước Trần Nghị bị cậu chặn họng sẽ tức giận, hiện tại bộ dáng không biết làm sao của hắn ngược lại khá dễ thương.

"Không phải, anh chỉ là muốn ở bên em"

Eddie vẫn đắm chìm trong đắc ý bị lời nói đột nhiên thốt ra của Trần Nghị doạ giật nảy mình, đây là lời cậu muốn nghe Trần Nghị nói, nhưng mà...nhưng mà đầu gỗ Trần Nghị cư nhiên thật sự nói ra rồi.

Những lời nói như vậy chỉ cần nói với cậu là được, Eddie nghĩ thầm.

Eddie nói muốn đi biển Trần Nghị liền thức vài đêm để lên kế hoạch, đến lúc xuất phát Eddie không cần bận tâm chuyện gì chỉ cần đi theo Trần Nghị, muốn ăn gì muốn chơi gì cũng không nói cho Trần Nghị biết thế nhưng trong kế hoạch của hắn đều có. Eddie vẫn biết bản thân cậu rất hiểu Trần Nghị, nhưng cậu không hề biết Trần Nghị so với trong tưởng tượng của cậu càng hiểu rõ cậu hơn.

Tiếc rằng kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc đường khẩu liền xảy ra chuyện, hai người chỉ có thể kết thúc chuyến đi trực tiếp trở về.

Phải cho Eddie một chuyến du lịch trọn vẹn, sau ngày hôm đó sổ tay ghi chép của Trần Nghị lại nhiều thêm một dòng ghi chú.

Eddie vẫn như trước đây, khi đánh nhau vẫn luôn xông lên đầu không màng sống chết. Nhưng cậu đã quên bản thân khi còn trong tù từng bị thương qua, mắt cá chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Eddie trực tiếp ngã trên mặt đất, mắt thấy gậy trong tay đối phương đang xông đến mà bản thân không thể đứng dậy chỉ có thể điều chỉnh tư thế chuẩn bị nghênh đón một kích.

"Eddie!"

Trần Nghị nhìn thấy cảnh này liền dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt Eddie thay cậu chịu đòn, có thể đối phương dùng lực quá mạnh, lồng ngực từng trúng đạn ẩn ẩn phát đau. Sau khi giải quyết xong người này hắn quay lưng ổn định lại hơi thở, sau đó mới xoay người đỡ Eddie đứng dậy giấu đến nơi an toàn.

"Bảo vệ tốt bản thân"

"Em vẫn ổn"

"Đừng để anh lo lắng"

Nói xong Trần Nghị liền muốn quay người rời đi thế nhưng bị Eddie kéo lại.

"Vết thương của anh lại đau rồi đúng không?"

"Em lo lắng cho anh?"

"Không có"

"Ân"

Eddie đã nhìn thấy, cậu biết Trần Nghị hẳn đã động đến vết thương cũ nhưng Trần Nghị cậy mạnh, cậu cũng không thể cưỡng ép bắt hắn ở lại.

Trần Nghị lúc đánh nhau tuy rằng xuống tay thập phần tàn nhẫn nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, trong đầu tất cả đều là hình dáng Eddie quan tâm hắn.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện hai người trực tiếp đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói về vết thương của Eddie, xương mắt cá chân bị nứt, lòng Trần Nghị cực kỳ hoảng hốt, sự áy náy cơ hồ sắp nhấn chìm hắn. Trên đường lấy thuốc cho Eddie Trần Nghị đột nhiên có chút chống đỡ không nổi, nước mắt ngăn không được chảy xuống.

Eddie đứng ở góc tường nhìn bóng lưng không ngừng run rẩy của Trần Nghị.

"Đồ ngốc"

[Trần Nghị x Eddie] Đầu gỗ khai thông ký Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ