Chương 4: Tránh đồ cay nóng.

251 35 0
                                    


Nghiêm Di tỉnh dậy từ trên giường, điều đầu tiên hắn cảm thấy là đau lưỡi. Chơi lớn hơi quá đà, vị của máu còn đầy trong miệng khiến hắn phải tự cân nhắc lại cái quyết định này.

Hiện tại, hắn trước tiên là muốn đi xúc miệng, vị tanh tanh của máu không biết đã ngâm bao lâu trong miệng, nó nhờm nhớp, gây sự khó chịu ở cả khoang miệng.

Tay chân đều đã được cởi trói, cổ tay còn hằn lại vết đỏ nhàn nhạt. Rồi sao, nhà nguyên chủ có cái băng thể thao nào không vậy?thời tiết này mà mặc áo dài để che có mà chết nóng. Nghiêm Di vác biểu cảm khó chịu đi vào nhà vệ sinh.

Dùng cốc sứ có sẵn để lấy nước, hắn phải nhổ tới lần thứ tư thì cảm giác ghê mồm mới gần hết. Dưới bệ rửa, máu không trôi hết xuống, dính lại một góc và phản với ánh đèn trên đầu, sáng lên màu đỏ tươi.

"Nhìn suốt vậy cậu không thấy ghê hả?" Cố Trương Hàn đã vào phòng từ khi nào, đẩy vai dựa sát vào cửa nhìn xuống bệ rửa bị hắn nhổ đến dính lại nhiều máu.

Nghiêm Di xả trôi đi chỗ máu đó, dùng tay quệt nước, đáp lại: "Máu tôi, tôi làm gì phải ghê."

Cố Trương Hàn hài lòng với cách ứng xử của hắn, bình thường ai trải qua việc này điều đầu tiên là quỳ xuống, van xin anh ta tha cho mình chứ không phải tự nhiên đi lại một cách bình tĩnh như vậy.

"Hình như nó vẫn chảy..." Nghiêm Di lè lưỡi nhìn ảnh phản chiếu của nó trên gương. Đầu lưỡi nhạt màu có một vệt rách dài còn loang lổ máu. Lúc nói chuyện cảm thấy cứ rát rát.

"Sau gương có mấy lọ thuốc đấy." Cố Trương Hàn nhàn nhạt chỉ vào gương rồi sau đó quay về phía giường.

Đứt lưỡi thì dùng thuốc gì cơ chứ?

Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mở gương, đập vào mắt Nghiêm Di là đống thuốc vứt ngổn ngang trong tủ. Thuốc an thần, thuốc ngủ hay thuốc giảm đau và rất nhiều loại thuốc khác, lăn lóc rơi xuống bồn, phát ra tiếng lạch cạch. Nghiêm Di cầm lên một lọ thuốc, nhìn vào nhãn chữ tiếng Hàn, mắt hắn lại rung nhẹ, cất lại toàn bộ chỗ thuốc rơi vào tủ.

Nghiêm Di thầm đoán ra một lý do nhỏ vì sao Cố Trương Hàn không để hắn vào phòng mình. Nếu vậy, những lý do còn lại là gì?và vì sao, anh ta lần này lại để hắn trong này.

"Xong rồi à?" Cố Trương Hàn nằm nghiêng trên giường, như đang đợi hắn, vừa thấy người ra đã tắt điện thoại, ngẩng đầu vỗ phần đệm trước mặt nói: "Lại đây."

Cố Trương Hàn là người khó đoán, anh ta thậm chí còn có thể lưu manh đè mấy cậu nhóc vừa ra đời rồi vứt tiền bỏ đi. Nhưng hắn là ai cơ chứ?một người coi trọng cảm tính của mình rất cao. Nghiêm Di ngồi xuống, tự tin biết chắc rằng Cố Trương Hàn sẽ không làm gì mình.

Đúng như hắn đã đoán Cố Trương Hàn thực sự không làm gì. Đôi mắt xinh đẹp đó híp lại quan sát tấm lưng ngay thẳng, tay dơ ra định chạm vào lại duỗi lên cầm lấy một lọn tóc gáy màu tro.

Nghiêm Di quay đầu sờ phần gáy vừa bị anh chạm, vừa rồi lúc Cố Trương Hàn động vào, hắn hơi giật mình.

"Điểm yếu của cậu là đây sao?" Thấy hắn phản ứng, Cố Trương Hàn bất ngờ dùng tay cầm lấy gáy Nghiêm Di kéo lại.

[ĐM/Chủ Công] Phản diện, xin hãy ngồi im đi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ