Chương 2: Cho mày nói lại.

279 45 1
                                    


Bạch Hạ Ninh ngồi trong quán lẩu ở vỉa hè, khói bốc lên nghi ngút, đồ ăn đều đã mang ra bàn nhưng y một đũa cũng chả động đến. Đợi một lúc lâu nghe thấy ghế đối diện phát ra tiếng mới ngẩng đầu khỏi điện thoại, hỏi hắn.

"Sao mày đột nhiên lại..." Bạch Hạ Ninh hạ dần giọng sau đó thì im lặng, bất ngờ với bộ dạng của người đối diện.

Nghiêm Di bình thường vui vẻ nói chuyện với y, ngốc nghếch nghe gì đều gật gật. Hôm nay lại lười biếng dựa về sau, chiếc cổ trắng ngần của hắn quấn một loại băng gạc trắng dù có kéo cao áo khoác cũng có thể nhìn thấy, bên tay trái phần cùi trỏ cũng được dàn thêm hai băng gạc. Nghiêm Di cố tình mặc áo khoác tay ngắn, cố tình để Bạch Hạ Ninh thấy.

Người không gặp mấy tháng đã thay đổi nhanh đến vậy sao?

"Mày...làm sao vậy?" Bạch Hạ Ninh do dự nửa ngày cuối cùng cũng hỏi.

"Còn không phải tại mày." Nghiêm Di nhấc đũa gắp thịt nhúng vào nồi lẩu, hắn tựa người xuống bàn nói tiếp: "Nói mày nghe, tao sắp nghỉ việc rồi đấy."

Cũng có nghĩa Bạch Hạ Ninh phải tự tìm ra kẽ hở của Cố Trương Hàn.

Bạch Hạ Ninh không cam tâm, y đập đũa xuống bàn, tức giận nói: "Mày không được nghỉ!"

Nghiêm Di nhíu mày hỏi: "Sao lại không?"

"Vì...vì..." Bạch Hạ Niên định nói gì đó nhưng mãi lại chẳng thể nói tiếp, y cứ lặp đi lắp lại chữ vì. Nghiêm Di chờ y, ăn cũng đã được bốn miếng thịt bò.

Đến lúc hắn nhúng miếng thứ năm mới nhỏ giọng, gắng ngượng giãi bày "Thật ra, gần đây công ty gặp chút chuyện. Tao nghi người làm là do Cố Trương Hàn."

"Có người nói thấy người yêu của Cố Trương Hàn đi vào công ty."

Thế thôi?Bạch Hạ Ninh còn không chắc chắn cái người bước vào là người yêu của Cố Trương Hàn mà sao y lại có thể khẳng định nhanh như vậy. Nghiêm Di định nói ra nhưng nhớ tới bàn tay vàng của nam chính thì lập tức rút lại, nhíu mày suy nghĩ gì đó.

Bạch Hạ Ninh khó khăn nói tiếp: "Nên là...tao cần mày giúp đỡ."

Y thực sự khẩn cầu sự giúp đỡ từ Nghiêm Di, chỉ có Nghiêm Di mới có thể giúp y lúc này.

"...người đi vào không phải người yêu của Cố Trương Hàn." Hắn không biết vì sao mình nói lời này cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn tới như vậy.

Bạch Hạ Ninh bất ngờ nhìn hắn: "Mày chắc không?" Làm sao mày biết được?

Nghiêm Di gật đầu, nhấc đũa đút thịt bò vào mồm: "Ừ, chắc. Anh ta không có người yêu."

Sau đó lại cảm thấy không đủ đáng tin, kéo khóa áo xuống: "Lấy mấy vết này ra đảm bảo với mày."

Trong truyện, Cố Trương Hàn mặc dù giao du với nhiều người nhưng anh ta chưa một lần yêu ai. Đến khi bị nam chính nhét vào viện cũng chả ai tới chăm sóc, ngày ngày ngồi một góc cắn đầu ngón tay đến chảy cả máu.

Bạch Hạ Ninh thấy hắn chắc chắn như vậy cũng ậm ự tin, ngậm ngùi không dám hỏi tiếp mà ăn.

Nghiêm Di lên tiếng: "Tao vẫn sẽ nghỉ việc."

[ĐM/Chủ Công] Phản diện, xin hãy ngồi im đi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ