"Ta muốn Cửu Nguyên rời khỏi đây, muốn cậu và tư tế nhỏ rời khỏi mảnh đất này."Buổi làm quen của các chiến sĩ Cửu Nguyên và đàn ngựa sừng đã qua được hai ngày, nhưng bầu không khí náo nhiệt vẫn chưa tan đi, chỗ nào cũng có người tám chuyện sự việc ngày hôm đó.
Hôm đó, Sa Lang là người đầu tiên dụ được một con ngựa non choai choai đã mất cha mẹ, lúc sau, các chiến sĩ khác sợ người ta xem thường mình, đều chọn ngựa thành niên, nhưng ngựa hoang bình thường rất khó thuần phục, huống chi trên chúng còn có cái sừng nhọn hoắc.
Cũng may nhóm chiến sĩ đầu tiên không yếu, thân thể cường tráng của chiến sĩ cấp ba giúp bọn họ dù có bị thương cũng sẽ không để vụt con mồi đã tới tay.
Chiến sĩ Cửu Nguyên không yếu, ngựa sừng cũng không yếu, khi không có uy hiếp đến từ vũ khí, sức mạnh hai bên đều ngang nhau, người ngẩng mặt ngựa hí dài cả buổi. Có chiến sĩ còn rớt xuống từ thân ngựa thiếu chút nữa té gãy chân, cũng có chiến sĩ một quyền đã đánh cho ngựa nằm sấp.
Sau lại, cũng có chiến sĩ học theo Sa Lang, dùng cỏ khô và hoa quả dụ dỗ ngựa sừng nhỏ tuổi, dụ thành công rồi thì liều mạng dỗ dành chúng nó, mà phần lớn lũ ngựa non đều đã mất cha mất mẹ, không có con nào cản chúng lại, lại có ngựa đầu đàn ngầm đồng ý, chúng nó liền từ từ đi ra khỏi vòng bảo hộ.
Chờ đến chạng vạng, bốn mươi con ngựa thành niên bị thuần phục, cùng hai mươi lăm con ngựa non bị dụ ra.
Nghiêm Mặc tuân thủ lời hứa của mình, không ngăn cản đàn ngựa sừng rời đi, đám người lùn nhìn mà mắt đỏ ké, cũng muốn thuần phục một ít ngựa sừng.
Nghiêm Mặc làm trò trước mặt đàn ngựa sừng, nói với người có mặt ở đó: "Về sau ngựa sừng chính là đồng bạn của Cửu Nguyên, cũng sẽ được Cửu Nguyên bảo hộ, chỉ cần ở trong lãnh địa của Cửu Nguyên, giết hại hoặc bắt nhốt ngựa sừng chính là làm khó dễ Cửu Nguyên."
Ngựa đầu đàn quay đầu nhìn Nghiêm Mặc một cái, hí dài một tiếng.
Nghiêm Mặc phất tay với nó. Ngựa đầu đàn nói với hắn, mùa xuân năm sau nó sẽ đến thăm con dân của nó.
"Nếu bọn tao còn cần đồng bạn, thì cũng sẽ đi tìm tụi bây. Yên tâm, sẽ không làm hại tụi bây, giống như hôm nay vậy, hợp nhau thì ở lại. Mày cũng đừng cảm thấy có hại, chỉ là đổi cách sinh hoạt mà thôi, tuy có hơi mất tự do một chút, nhưng cuộc sống sẽ được bảo đảm hơn, về sau mọi người đều sẽ chăm sóc tốt cho con dân của mày."
Ngựa đầu đàn lại hí dài, rồi dẫn đàn ngựa chạy đi. Có cơ hội chạy thì mau chạy thôi, chứ đám nhân loại này xấu xa quá!
Nghiêm Mặc nhún nhún vai, cách làm của hắn có thể coi là cá lớn nuốt cá bé, nhưng phải nói, hắn đã cố gắng giảm bớt thương vong rồi, nếu đổi lại là tộc Bái Nhật, hắn không tin đối phương có biện pháp ôn hòa khiến đàn ngựa hoang thuần phục mình.
Người lùn và người cá cũng cảm thấy Nghiêm Mặc thật xấu xa, những lời hắn thốt ra, không phải đồng nghĩa với việc về sau ai muốn có ngựa sừng thì chỉ có thể giao dịch với Cửu Nguyên thôi sao? Cũng chỉ có người Cửu Nguyên mới có thể bắt và thuần phục ngựa sừng thôi sao?
Mặc kệ các sinh vật có trí tuệ ở đây nghĩ cái gì, buổi làm quen hôm đó coi như đã hạ màn thành công. Nghiêm Mặc nhân cơ hội này, quảng cáo việc mở phiên chợ vào ngày thứ năm sau khi đội săn thú trở về, khiến mọi người nhiệt tình bàn tán.
Hai ngày sau hôm làm quen, nhóm chiến sĩ thần huyết thứ hai cũng lục tục thức tỉnh.
Tổng cộng có ba mươi sáu chiến sĩ, nhưng cuối cùng chỉ có hai mươi người thức tỉnh dị năng, mười sáu người khác chỉ cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn trước, sức lực cũng lớn hơn trước, những phương diện khác thì vẫn giống như trước đây.
Nghiêm Mặc cầm tư liệu của những người này xem, chui vào phòng thí nghiệm, tuy hắn biết không thể khiến người nào cũng thức tỉnh dị năng, nhưng vì sao nhóm mười hai người đầu tiên lại thức tỉnh toàn bộ, mà nhóm ba mươi sáu người thứ hai chỉ thức tỉnh hơn một nửa, hắn phải biết mình sai ở chỗ nào.
Trời sắp tối, Nguyên Chiến ra khỏi khu trồng cây thổ nguyên, đây là đợt ủ chín quả thổ nguyên cuối cùng trong kế hoạch. Có chúng mài thành bột, thịt muối và quả khô đã dự trữ, mùa đông năm này dù không có con mồi của đội săn thú mang về cũng đủ để mọi người sống an ổn.
Sờ sờ mặt, vừa rồi hắn vẫn không áp chế được nguồn năng lượng hung bạo trong cơ thể, đã thăng từ cấp sáu lên cấp bảy.
Sau khi lên tới cấp bảy sẽ như thế nào? Hắn không muốn nghĩ nhiều.
Được rồi, chút nữa phải nói cho Mặc biết chuyện cây bông. Bông đã thu hoạch hết cả rồi, cũng đã lấy hạt bông theo yêu cầu của tư tế đại nhân, ngoài ra còn có phơi nắng. Nhưng bước tiếp theo phải làm gì, không ai biết, khoảng thời gian này tư tế đại nhân bận quá nên không dặn dò.
Tiến vào rừng cây nhỏ, thủ vệ canh giữ bên ngoài ngôi nhà hành lễ với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến đáp lễ, đẩy cánh cửa thô bằng gỗ ra, không đợi người bên ngoài thấy rõ bên trong có gì thì đã nhanh chóng đóng lại.
Trong phòng không có ai, lò sưởi đã được nhóm, bên trên bắt một nồi nước.
Không cần lên lầu Nguyên Chiến cũng biết tư tế đại nhân của mình chắc chắn không ở trên đó.
Trên cái án có một cặp chân giò tươi mới mà đội đi săn đưa tới, Nguyên Chiến tiện tay cầm lấy, nhấc nồi nước xuống, rồi dùng gậy gỗ xỏ qua, đặt trên lửa nướng nướng, thuận tiện cho vào mấy bó củi.
"Nè, cậu có từng nghĩ tới hay chưa, nếu tư tế nhỏ của cậu không chịu lấy cốt bảo ra đổi mạng cậu thì làm sao đây?"
Động tác lật thịt của Nguyên Chiến chỉ hơi tạm dừng một chút, rồi lại tiếp tục.
Ngu Vu đại nhân xuất quỷ nhập thần rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Nguyên Chiến, vẻ mặt nhìn hắn như đang nhìn người chết.
"Hai ngày rồi mà cậu ta chưa tới tìm ta, xem ra cậu ta không định trao đổi."
Nguyên Chiến cười lạnh: "Đổi cũng chỉ là đổi tin tức, hay mày định lấy viên đá Thần Huyết thuộc tính thủy hoặc thổ nào đó đưa cho tao?"
Ngu Vu kinh ngạc: "Cậu vậy mà lại biết... là tư tế nhỏ nói cho cậu đúng không? Ta đã xem thường cậu ta rồi nhỉ. Chính xác, quả thật đó cũng là một biện pháp, tiếc là trong tay ta chỉ có một viên đá Thần Huyết kia thôi."
Nguyên Chiến lười nói nữa.
Ngu Vu đảo mắt: "Thứ cho ta nói toạc ra, có phải tư tế nhỏ không biết cậu nuốt đá Thần Huyết không?"
Cậu ấy biết, chỉ là không biết nó tên đá Thần Huyết thôi.
"Trước đó ta còn tưởng là cậu ta bảo cậu nuốt chứ, có điều... xem ra không phải. Mà cậu cũng không nói cho cậu ta biết nguy hại khi nuốt đá Thần Huyết, tại sao vậy?"
Bởi vì tao không tin những gì mày nói, cũng không muốn cậu ấy thêm phiền não.
"Cậu sợ không giữ được vị trí thủ lĩnh à? Sợ cậu ta sẽ vứt bỏ mình, đúng không?" Ngu Vu nở một nụ cười tàn nhẫn cay nghiệt: "Cậu là thủ lĩnh thì sao? Nếu cậu tiêu đời, với thân phận là tư tế bộ lạc, cậu ta có thể lập tức đổi cậu, nâng đỡ kẻ khác lên một lần nữa."
Nguyên Chiến siết chặt cây gậy gỗ.
Ngu Vu cười đắc ý, biết mình đã nói trúng tim đen đối phương: "Cho nên cậu biết rõ việc dựa vào năng lượng trong đá Thần Huyết để thăng cấp là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, nhưng cậu vẫn không nén được cám dỗ của nó."
Nguyên Chiến chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với Ngu Vu, ánh mắt hung ác, thần sắc lạnh như băng: "Bây giờ tao đã là chiến sĩ cấp bảy, cho dù tao vẫn không phải đối thủ của mày, trừ phi mày có thể một kích giết được tao, bằng không, mày trước tiên cứ tính toán xem trứng cá của con cháu mình sẽ chết hết bao nhiêu."
"Nếu nói vậy thì hình như tộc Người Cá đuôi dài bọn ta vừa gặp phải một phiền toái lớn?" Y mà biết cái bộ lạc Cửu Nguyên nho nhỏ này chỉ trong một năm ngắn ngủi đã xuất hiện một chiến sĩ thần huyết cấp bảy, điều đáng sợ nhất là còn có một tư tế biết chế thuốc triệt sản, thì lúc trước y tuyệt đối sẽ không đồng ý để Cửu Nguyên đặt chân lên phụ cận quanh hồ Thanh Uyên.
"Có phiền toái cũng là do mày tự tìm. Tao thật biết ơn tấm lòng của thủ lĩnh tộc Người Cá, cảm ơn ông ta đã chịu để bọn tao thành lập bộ lạc gần hồ Thanh Uyên, tao và Mặc vẫn luôn xem tộc Người Cá như anh em một nhà, nhưng mày lại hủy hoại mối quan hệ tốt đẹp này."
"Cậu nói chuyện nghe hay ghê đó, so với đám người Cửu Nguyên không có vốn từ đầy đủ phong phú thì tốt hơn nhiều, cậu học từ tư tế nhỏ à?"
"Mày có thể cút."
"Ha ha ha!" Ngu Vu cười to, ngoại trừ cậu tư tế nhỏ, đây là lần đầu tiên y gặp được một nhân loại dám bảo y cút!
"Thủ lĩnh?" Thủ vệ bên ngoài cất tiếng hỏi dò.
Nguyên Chiến cao giọng: "Không có gì hết, đừng vào đây."
Ngu Vu thu lại nụ cười của mình: "Ta nghĩ tư tế nhỏ của cậu có thể giúp cậu, có lẽ sẽ phải ra ngoài tìm đá Thần Huyết có thuộc tính thủy hoặc thổ, nhưng không nói đến việc có tìm được loại bảo vật tuyệt thế ấy hay không, thì cho dù có tìm được, cậu cũng không chờ nổi."
Nguyên Chiến trầm mặc, tuy tên người cá này rất đáng giận, nhưng lời y nói cũng là thật.
"Nếu ta nói... ta biết cách khác có thể áp chế năng lượng trong thân thể cậu, còn có thể giúp cậu chậm rãi hấp thu nó một cách triệt để, thậm chí còn có khả năng giúp cậu đột phá cấp mười trong truyền thuyết, cậu sẽ có được sức mạnh tựa như thần..."
"Mày muốn cái gì? Đừng có lấy Mặc ra làm điều kiện, cậu ấy sẽ không đồng ý, tao lại càng không đồng ý."
"Ta muốn Cửu Nguyên rời khỏi đây, muốn cậu và tư tế nhỏ rời khỏi mảnh đất này."
"Mày không cần cốt bảo à?"
"Cốt bảo chỉ có thể đổi được tin nơi có đá Thần Huyết thuộc tính thủy."
"Mày biết ở đâu có đá Thần Huyết?"
"Biết, nhưng các cậu mà chạy qua đó chắc sẽ không kịp."
"Bọn tao chết trên đường đi không phải càng tốt đối với mày à?"
"Ha, cậu nói sai rồi, cậu sẽ chết trên đường đi, nhưng tư tế của cậu sẽ không, chỉ cần cậu ta còn sống, Cửu Nguyên bất cứ lúc nào cũng có thể lập ra một thủ lĩnh mới." Ngu Vu đứng lên, nhìn xuống từ trên cao, nói: "Cậu suy nghĩ kỹ đi, mạo hiểm chết trên đường đi, hay rời khỏi hồ Thanh Uyên, di cư sang chỗ khác phát triển, đồng thời còn có được cơ hội trở thành thần."
Nguyên Chiến nâng mi mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tao thành thần rồi, mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày ư?"
Ngu Vu nghẹn họng, sau một lúc lâu mới nói: "Thằng nhãi giảo hoạt, đúng thế, phương pháp này mặc dù có khả năng giúp cậu thành thần, nhưng cũng có khả năng cậu vẫn duy trì trạng thái cũ."
Nguyên Chiến sẽ không mắc mưu: "Còn kết quả xấu là?"
"Kết quả xấu là cậu sẽ chết đến ngay cả bã cũng không còn."
Nguyên Chiến cười lạnh, hắn thừa biết mà. Nếu không, Ngu Vu có được đá Thần Huyết đã lâu như vậy, lại còn nắm giữ phương pháp trở thành thần trong tay, thì sao không tự mình hưởng thụ đi?
Ngu Vu thầm mắng một tiếng, cũng bắt đầu kiêng kị tên thủ lĩnh nho nhỏ không đáng để y đặt vào mắt này. Y cho rằng kẻ này là một tên mọi rợ, lỗ mãng, hung tàn, không có đầu óc, nhưng không ngờ đối phương lại khôn khéo như vậy, trơn trượt hệt như dầu! Nghe thấy một cám dỗ lớn như thế, mà sắc mặt lại không chút biến hóa.
Nhưng y không tin tên này thật sự không chút động tâm. Càng lên cao, thì càng không nỡ buông quyền thế và sức mạnh trong tay, huống chi tên thủ lĩnh này còn trẻ tuổi như vậy, hắn thật sự cam tâm chịu chết sao?
"Nguyên Chiến đúng không, cậu không muốn đánh cược sao? Cậu và tư tế nhỏ dù có rời khỏi hồ Thanh Uyên, thì cậu vẫn còn nhiều cơ hội sống, thậm chí sống còn tốt hơn cả bây giờ. Với năng lực của các cậu, đi đâu cũng có thể thành lập một bộ lạc cường đại. Nhưng nếu cậu từ bỏ cơ hội này, thì dù tư tế nhỏ của cậu có đồng ý dùng cốt bảo để trao đổi, cậu cũng sẽ không có nhiều thời gian để chạy tới nơi đó."
Cuối cùng, Ngu Vu đại nhân ác độc quẳng lại một câu: "Huống hồ chi, tư tế nhỏ của cậu đến bây giờ vẫn không có ý lấy cốt bảo ra trao đổi, chẳng lẽ cậu ta không biết thời gian của cậu không thể kéo dài dù chỉ một chút thôi sao?"
Ngu Vu đi rồi, chỉ để lại một làn hơi nước nhàn nhạt.
Nguyên Chiến vẫn ngồi ở chỗ cũ, dùng dao đá gọt phần thịt đã nướng chín, rồi trở mặt nướng tiếp, thịt nướng tỏa ra mùi thơm mê người.
Hắn có muốn chết không? Hắn đương nhiên không muốn chết chút nào. Hắn còn phải chờ đến khi Nghiêm Mặc đủ mười sáu tuổi, rồi hung hăng làm tình với Nghiêm Mặc, làm cho đến khi Mặc sáu mươi tuổi, tám mươi tuổi, một trăm tuổi, mãi tới lúc chỗ đó của hắn không cứng nổi nữa mới thôi!
"Anh đã về rồi à." Nghiêm Mặc vừa ra khỏi phòng thí nghiệm thì vươn vai duỗi eo, hắn đã một ngày một đêm không ngủ, bận rộn làm các hạng mục kiểm tra và đối chiếu số liệu.
Nguyên Chiến vỗ vỗ nệm rơm bên cạnh.
Nghiêm Mặc vừa đặt mông xuống, liền thấy giá thịt trên lò sưởi, lập tức nhíu mày, có chút ghét bỏ nói: "Lại là thịt nướng?"
Nguyên Chiến nâng mi mắt: "Vậy có ăn hay không?!" Vừa nói vừa lấy dao đá cắt xuống hơn mười lát thịt, thoa lên chút muối.
Nghiêm Mặc bĩu môi, hắn không còn sức đi làm món khác rồi, thịt nướng thì thịt nướng, tốt xấu gì cũng không cần tự làm.
"Mỗi ngày của chúng ta cứ như đánh trận, không ngày nào an ổn."
Nghiêm Mặc lần thứ n hoài niệm cái bếp tiện dụng ở thế giới cũ, khí than, đồ điện gia dụng, nhớ nhất là siêu thị và tiệm cơm. Khi đó chỉ cần có tiền, ra cửa là có thể tìm được cái ăn, lười chạy đi mua còn có thể alo kêu người đưa cơm hộp tới, khá giả chút còn có thể thuê các dì các cô tới nấu cơm cho, nhưng còn bây giờ thì sao?
"Cái gì cũng phải bắt đầu từ con số không, thiếu cái này thiếu cái kia, cực khổ xây một tòa thành, cũng chỉ là bộ dáng bên ngoài, chứ trên cơ bản, chúng ta vẫn không giải quyết được vấn đề ấm no, mà xung quanh lại có một đống hàng xóm không biết an phận. Anh nói xem, chúng ta muốn an tâm chậm rãi phát triển, mà sao khó thế chứ?"
"Bởi vì cậu gấp quá." Tiếng nổ lép bép của củi vang lên trong lò sưởi.
"Hửm?" Nghiêm Mặc không nghe rõ, cũng không để ý, tự quyết định: "Tốn thời gian dài như vậy, cuối cùng tôi cũng sắp biết rõ vì sao có người có thể kích phát dị năng, mà có người lại không thể rồi. Thân thể con người thật thú vị, đầy bí mật và những khả năng vô tận."
"Anh có biết đại đa số các sinh vật đều mang gien cùng một kiểu không? Thậm chí có thể nói rất nhiều sinh vật mang một phần lớn gien tương đồng, chỉ có một chút khác biệt liền biến thành một giống loài hoàn toàn khác. Cho nên, trên lý luận, chỉ cần động tay động chân vào gien, tăng thêm một chút hoặc giảm bớt một chút, người liền có thể biến thành heo chó, mà heo chó cũng có thể biến thành người. Đương nhiên, đây chỉ là lý luận, gien không dễ thay đổi như vậy."
Nghiêm Mặc mệt nhọc quá độ nên lâm vào trạng thái hưng phấn, luôn miệng lải nhải những gì Nguyên Chiến nghe không hiểu.
"Trong gien người cũng có sản sinh ra những cá thể yếu kém, tỷ như cha con, anh em, cho dù là gien của một cặp sinh đôi cũng sẽ không hoàn toàn tương đồng, mà sự khác biệt trong đó ngoại trừ bề ngoài có thể nhận biết được, tôi cho rằng còn có một loại ước số gien mà chúng ta không thể phân biệt ra, chúng sẽ quyết định năng lượng ẩn giấu của người này là cái gì. Thật ra điều tôi làm là đang tìm kiếm loại gien đặc biệt này để tìm ra năng lực thần huyết, và kích hoạt nó."
Nguyên Chiến nghe đến đó thì hơi hơi hiểu.
Nghiêm Mặc tiếp tục nói: "Nhưng có người từ nhỏ đã không có loại gien đặc biệt đó, giống như có vài người bẩm sinh đã không có tay chân hoặc bị mù. Tôi cảm thấy, theo dòng thời gian, theo sự tạp giao của mỗi một thế hệ, loại gien đặc biệt này hoặc là biến thành ước số được che giấu sâu hơn, hoặc trực tiếp bị quá trình di truyền đào thải, anh có thể gọi đây là tiến hóa hoặc thoái hóa."
Nguyên Chiến: "Ý cậu là con người sẽ thay đổi? Không còn năng lực của thần nữa?"
"Ừ, cho dù có vài người vẫn có, nhưng sẽ càng ngày càng ít đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì hoàn cảnh sinh tồn, có lẽ thế, khi nhân loại bắt đầu học được cách sử dụng công cụ, những bản năng bẩm sinh sẽ chậm rãi biến mất, tỷ như móng tay người tộc A Ô có thể xem như móng vuốt, như vũ khí để dùng, nhưng đại đa số người Nguyên Tế lại không có móng tay sắc bén và cứng rắn như vậy, để dài sẽ bị gãy. Những sinh vật khác cũng thế, không có bất cứ sinh vật nào mà từ cổ chí kim chỉ duy trì một hình dáng, chúng nó vẫn luôn thay đổi theo hoàn cảnh, con người chúng ta cũng đang không ngừng thay đổi."
Nghiêm Mặc múc nước từ trong nồi, uống: "Kỳ thật, theo tỉ lệ thống kê, bây giờ có rất nhiều người vẫn tồn tại loại gien đặc biệt này, nhưng có vài người dù có gien nhưng lại nằm trong trạng thái ẩn giấu hoặc nửa thoái hóa, cho nên số người có thể thức tỉnh một cách tự nhiên mới ít như vậy. Theo như Tổ Thần nói với tôi, chỉ cần thỏa mãn đủ điều kiện, xác suất kích phát có thể đạt tới một trăm phần trăm, nói cách khác, người tôi không thể kích phát trên cơ bản không có loại gien đó. Nhưng mà!"
Nghiêm Mặc giơ ba ngón tay lên rồi nắm lại: "Tổ Thần nói với tôi, phương diện nghiên cứu này của tôi đã đạt được 75%, nói cách khác, những người không thể kích phát gien đặc biệt vẫn còn khúc mắc mà tôi chưa thể giải đáp, về sau tôi sẽ nghiên cứu nhiều hơn."
Nguyên Chiến lại nghe không hiểu: "Cậu có thể kích phát chiến sĩ thần huyết mà vẫn chưa thỏa mãn à?"
"Vậy những người thường phải làm sao đây? Nếu người thường quá yếu, chiến sĩ thần huyết quá mạnh, về sau chắc chắn sẽ phân hoá thành hai giai cấp, chiến sĩ thần huyết... Nghe cách gọi này, tôi dám cá chiến sĩ thần huyết ở Tam Thành chắc chắn đều là quý tộc."
"Quý tộc?"
"Là người có quyền thế giống như tôi với anh đó, không, còn thoải mái hơn tôi với anh nhiều, bọn họ đều có người hầu hạ, công chuyện thường ngày không bù đầu như chúng ta."
"Cậu muốn có người hầu hạ?"
"Cái này nói sau, bây giờ bộ lạc nào có dư người chứ. Ngày thường, bọn Đinh Ninh đã giúp tôi quét nhà, làm rất nhiều việc vặt rồi."
Nguyên Chiến gật gật đầu, không biết trong lòng nghĩ cái gì, hắn hỏi tiếp đề tài vừa rồi: "Cậu định làm gì người thường?"
"Lần này có mười sáu người không thức tỉnh, nhưng bọn họ cảm thấy sau khi cải tạo, trạng thái thân thể rõ ràng tốt hơn trước kia, giác quan cũng nhạy bén hơn, trong đó có một người rất thú vị, anh ta nói anh ta cảm thấy mình thông minh hơn, tôi nghĩ đây cùng là một hướng để nghiên cứu. Có lẽ về sau chúng ta có thể chia hướng tiến hóa của chiến sĩ làm ba loại, thuần năng lượng thể năng, thuần năng lượng tinh thần, và chiến sĩ thần huyết được kết hợp của hai loại trên."
Nghiêm Mặc nói rất nhiều điều mà mình suy nghĩ, có lẽ hắn rất hưng phấn, nên cứ thao thao bất tuyệt.
Nguyên Chiến cắt thịt nướng thành từng lát, đặt lên bàn đá cho mình, rồi lại rót nước ấm, vừa nghe vừa ăn.
Nghiêm Mặc ăn no xong, chưa nói được hai câu thì mắt đã dính lại với nhau.
Nguyên Chiến cũng ăn uống no đủ xong liền bế người lên phòng ngủ trên lầu hai.
Trên chiếc giường trải da thú, một thanh niên thân hình cao lớn không mặc gì ôm một cậu thiếu gầy đang ngủ khò khò, cúi đầu cắn miệng người trong lòng một cái, tên thanh niên lầm bầm: "Con Cốt Chuột kia quan trọng lắm hả? Có phải trong mắt cậu, tôi còn không quan trọng bằng một bộ xương biết cử động không? Hả?"
Nghiêm Mặc hơi hé miệng, ngủ đến không biết trời trăng mây đất.
"Có phải cậu còn hận tôi không? Quả Vu Vận có thể hấp thu năng lượng của tôi, tạm thời áp chế quá trình thăng cấp của tôi, mà cậu lại không thả nó ra. Vì cớ gì? Cậu muốn tôi chết sao?"
Trong lòng tên thanh niên đột nhiên dâng lên ý hận mãnh liệt, hận không thể cắn người dưới thân, xé rách người nọ, để máu người nọ vẩy đầy thân mình.
"Tôi biết cậu đang gạt tôi, cậu căn bản không muốn ngủ với tôi ngay cả khi đủ mười sáu tuổi, cậu cũng không muốn sống cùng tôi cả đời! Tôi không để bụng chuyện cậu gạt tôi, bởi vì chỉ cần tôi muốn ngủ với cậu, thì cậu có gạt tôi cũng vô dụng! Chờ khi cậu đủ mười sáu tuổi, cậu mà dám chạy, tôi đây liền trói cậu lại mặc sức mà làm tình, làm cậu tới chết trước mặt người Cửu Nguyên!" Ánh mắt tên thanh niên đầy vẻ hung ác, tay niết chặt mông cậu thiếu niên.
Nghiêm Mặc đang ngủ mơ, không thoải mái mà uốn éo.
Nguyên Chiến liền bóp chặt cổ hắn, tham lam cắn hết lần này tới lần khác, hạ xuống dấn ấn của riêng mình trên cơ thể này: "Ngày mai, nếu ngày mai cậu mà không đi tìm con cá lớn kia, thì tôi sẽ không tha cho cậu, dù có chết cũng sẽ kéo cậu theo cùng."
Nghiêm Mặc mệt sắp chết, bị lăn lộn hồi lâu liền chịu không nổi giơ tay tát một cái, căm giận mắng: "Chém chết anh cái tên gia súc điên này! Có để người ta ngủ hay không?!"
Nguyên Chiến nghẹn một bụng hờn dỗi, há mồm cắn 'Tiểu Mặc Mặc' đến 'nước mắt' chảy ròng, còn Đại Mặc Mặc không biết là do đau hay do sướng mà rên hừ hừ suốt buổi, khóe mắt còn chảy vài giọt nước, nhưng vẫn không tỉnh lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
(REUP/QUYỂN I) DỊ THẾ LƯU ĐÀY
General FictionTruyện mình reup để đọc offline, đây không phải là nhà chính của editor Link nhà chính: https://phongngoa.wordpress.com/truyen-da-hoan/di-the-xuyen-khong-di-the-luu-day/ ___ Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã đắc tội ông trời đ...