Những lời đó Tăng Thuấn Hy vẫn luôn nhớ rõ nhưng hắn không hề lên tiếng, đêm đó hắn vẫn luôn giả vờ ngủ cho đến lúc Tiêu Vũ Lương rời đi.
Chờ đến khi gặp lại nhau đã chuyện của hơn hai năm sau, hắn có rất nhiều cảnh quay cho nên thường ở khách sạn gần phim trường.
Là Tiêu Vũ Lương đến tìm hắn trước, thoạt nhìn anh gầy đi không ít, tóc cũng dài hơn rất nhiều. Nói thật thì bởi vì hắn thật sự quá bận dẫn đến những lúc có thời gian nghỉ ngơi hắn chỉ cố gắng ngủ thật nhiều, tin tức trên mạng rất ít khi xem cũng không có thời gian xem. Cho nên gần đây Tiêu Vũ Lương đang quay phim gì hắn cũng không biết, thời điểm Tăng Thuấn Hy vừa nhìn thấy anh suýt chút nữa đã không nhận ra.
Tăng Thuấn Hy chỉ đành mời anh vào phòng, hỏi anh có phải cũng đang quay phim ở gần đây không.
Tiêu Vũ Lương lắc đầu nói không phải, bản thân là cố ý đến tìm hắn.
Kinh ngạc, Tăng Thuấn Hy trong nháy mắt cảm thấy kinh ngạc, hắn không biết Tiêu Vũ Lương đột nhiên đến tìm hắn làm gì. Dù sao bọn họ cũng đã lâu không gặp, mặc kệ là vì cái gì, kỳ thật thì hắn không nên cắt đứt liên lạc với anh.
Nghĩ tới đây Tăng Thuấn Hy lại nhìn người đang cúi đầu ngồi ở trên giường, lần này gặp lại hắn luôn cảm thấy Tiêu Vũ Lương không hề vui vẻ, cả người mang theo cảm giác u buồn.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Vũ Lương vẫn cúi đầu, sắc mặt cũng rất tái nhợt, Tăng Thuấn Hy nhìn thấy mà trong lòng tự hỏi sao lại cảm thấy đáng thương như vậy? Hoàn toàn giống như một con mèo nhỏ mắc mưa.
“Ăn tối chưa? Tôi gọi trợ lý đi mua một phần.”
Cũng không đợi anh trả lời, Tăng Thuấn Hy đã đứng dậy gọi điện thoại cho trợ lý mua vài món mà Tiêu Vũ Lương thích ăn, mặc dù trong mắt hắn đều là đồ ăn vặt cả.
Mới vừa cúp điện thoại. Tăng Thuấn Hy đã bị người ôm chầm từ phía sau, đầu Tiêu Vũ Lương gục trên vai hắn, mái tóc dài có phần cọ vào mặt hắn.
Tăng Thuấn Hy bị dọa, tay cầm điện thoại giơ lên thật cao, nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên hắn và Tiêu Vũ Lương tiếp xúc thân thể gần như vậy. Huống hồ bọn họ đã hơn hai năm rồi mới gặp, Tiêu Vũ Lương đột nhiên tới đây khiến hắn không tránh khỏi cảm thấy vừa bất ngờ vừa kinh sợ.
“Tôi rất nhớ cậu...”
Tăng Thuấn Hy vốn sắp nổ tung lại bị một câu này dọa cho rụt cổ đưa tay đẩy Tiêu Vũ Lương ra, mang theo kinh hoảng lui về sau vài bước.
“Anh đừng như vậy.”
Bầu không khí trong phòng thoáng cái trở nên rất kỳ quái, Tăng Thuấn Hy không nhìn Tiêu Vũ Lương nữa, sờ sờ điện thoại di động vòng vo vài lần mới ngồi xuống sô pha gần cửa sổ, nhắn tin cho Đại Lưu hỏi anh có thời gian tới đây đón người hay không.
Đại Lưu nói gần đây anh cũng rất bận, còn nói trước hết hắn cứ giữ người lại một thời gian đi, thời gian qua Tiêu Vũ Lương sống không tốt, trước kia xảy ra chuyện gì hắn cũng đừng so đo nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vũ Nhật Câu Tăng] - Theo Đuổi
FanfictionThể loại: Original fic, hiện đại, boyband, ngược, HE,... Lạnh lùng công × đơn thuần thụ Tác giả: 打不倒的小怪兽 Dịch giả: Thiên Chân Vô Tà (Đại khái là theo đuổi chồng đi) https://www.facebook.com/motconmeoluoibieng Một câu chuyện tự vã của Tiêu Vũ Lương...