Chương 5

31 2 0
                                    

8

Hôn ước vẫn phải tiếp tục tiến hành.

Chuẩn bị đại hôn mấy năm, nếu không để mọi người nhìn, thật đáng tiếc.

Sau khi Bùi Tự rời đi có người nói cho Bùi Tương tin tức hắn đến viện của ta, nằm trên giường hai tháng, mặc dù thân thể còn suy yếu, nhưng cũng đã có thể xuống giường đi lại.

Một đám nha hoàn đi vào trong viện của ta, hộ vệ trong viện của ta cũng che chở ta.

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.

Ai cũng cảnh giác, e sợ đối phương bất ngờ động thủ.

"Tới tận bây giờ ngươi vẫn còn muốn quyến rũ đệ đệ ta, chẳng lẽ ngươi không biết mình đã là người của Chu Chỉ rồi ư, sao ngươi dám làm như thế!"

Bùi Tương nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.

Ta vừa vuốt ve cây trâm vàng trên đầu, những gia đinh nha hoàn đứng bên cạnh đều thay đổi sắc mặt, đều bảo vệ ở trước mặt Bùi Tương, e sợ ta tới gần nửa phần.

"Bùi Tương, đệ đệ của ngươi...... tự tới tìm ta."

Ta cố ý nói mấy chữ cuối cùng rất gợi đòn, sau đó còn nói: "Hắn còn nói, muốn kháng chỉ từ hôn vì ta."

Bùi Tương mặt mày biến sắc.

Đây chính là hôn ước với công chúa, đại hôn đã chuẩn bị vài năm rồi, nếu vào giờ phút này kháng chỉ từ hôn, đây chính là tội lớn có thể diệt tộc.

"Tiện nhân, tiện nhân!"

Nàng ta mắng ta không ngừng, tức tối lăn qua lộn lại cũng chỉ mắng một câu này.

Nói ra cũng buồn cười.

Bùi Tương vẫn luôn xem thường ta, tới giờ khắc này nàng ta không biết tên ta là gì.
Không phải là không muốn biết.

Mà là khinh thường, khinh thường nhớ một cái tên bị nàng ta giẫm ở trong bùn lầy.

Nhìn sắc mặt khó xử của nàng ta, tuy rằng lúc này ta không thể ra tay đâm nàng ta, nhưng cũng coi như có thể vui vẻ một chút.

"Yên tâm, chuẩn bị hôn sự lâu như vậy, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng phá hỏng.

Nghe ta nói, Bùi Tương có chút hoài nghi.

Nhưng dường như rất nhanh đã hiểu ra.

"À, cũng là do đệ ta ngu xuẩn, bị tiện nhân là ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Hôm nay ngươi đã trèo lên cành cao, chiếm đoạt được phu quân của ra, tất nhiên là chướng mắt tên ngu xuẩn kia."

Nàng ta cười lạnh, mặc dù không còn hoảng sợ như trước, nhưng vẫn chán ghét ta như trước.

"Nguyệt Các ta không hoan nghênh ngươi, nếu còn hắt nước bẩn, ta không cam đoan mình còn có thể làm ra cái gì đâu."

Ta gỡ trâm cài trên búi tóc xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Tương.

Có lẽ nỗi sợ ngày đó bên hồ nước bị ta đâm một cái khiến nàng ta sợ bóng sợ gió, Bùi Tương sắc mặt rất khó coi, đứng không vững,  miệng vẫn mắng một câu tiện nhân, sau đó được nha hoàn đỡ rời đi.

[Zhihu] Trăng trong mâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ