02

799 91 5
                                    

- Phan Lê Vy Thanh, đứng lại đó cho tôi!!

- Ngu sao đứng? M-mà làm sao cậu biết tên tôi?

- H-hộc...hộc... Tôi nói...đứng lại. Sao mà...hộc...nhóc chạy nhanh vậy?

- Ai là nhóc hả? Nhóc cái đầu cậu!!!

Từ từ, hãy cùng tóm tắt tình hình hiện tại một chút. Chuyện là ngày hôm qua, Vy Thanh tưởng mình đã trốn thoát khỏi tên đầu gấu Trần Minh Hiếu rồi, thế nhưng xui sao, anh quên rằng họ tên của mình đã nằm lại cùng với chữ kí trong tờ giấy thầy đưa. Trần Minh Hiếu thầm ghi nhớ cái tên Phan Lê Vy Thanh trong đầu, cậu đã dự định ngày hôm nay nhất định sẽ lật tung cái trường lên để tìm được anh, thế nhưng chưa kịp tìm mà anh đã tự chạy đến.

Chẳng là buổi sáng hôm ấy, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Hiếu lại bật dậy lúc sáu giờ. Sáng sớm tinh mơ, ngủ lại cũng chả được, cậu đành đi học sớm một hôm. Thế rồi thần may mắn đã mỉm cười với Hiếu, vì cậu bắt gặp anh ngay khi vừa bước ra khỏi nhà. Có vẻ nhà của họ rất gần nhau, chỉ là ngày thường Minh Hiếu lúc nào cũng trễ học nên chưa từng gặp anh mà thôi.

- Ơ...T-Trần Minh Hiếu?

- Á à, lại gặp nhóc rồi.

Người xưa có câu: 36 kế, chạy là thượng sách. Là một học sinh gương mẫu chăm đọc sách siêng vận động, Vy Thanh đã quyết định đây là lúc mình cần ứng dụng những gì ông bà cha mẹ thầy cô từng dạy vào ngay. Thế là không đợi người kia nói thêm câu nào, anh lập tức co giò bỏ chạy.

- Ê, ê! Lại chạy?

Bất đắc dĩ, Hiếu cũng đành tăng tốc đuổi theo cái người tuy nhỏ con mà lại chạy lẹ không ai bằng kia, quyết tâm lần này không để anh tẩu thoát nữa. Và chúng ta có tình huống trớ trêu ở hiện tại. Tiếp tục nhé?

- Ai là nhóc hả? Nhóc cái đầu cậu!!! Ui da!

Chỉ trong một phút giây bất cẩn, Thanh vấp chân vào hòn đá ngã lăn, may mà anh kịp chống tay nên mặt tiền không bị gì...à không, sắp bị nè... Tên ác quỷ kia cũng đã nhân cơ hội bắt kịp Thanh, chậm rãi tiến đến xách cổ áo anh đỡ lên như xách một con mèo.

- Đó thấy chưa? Khi không bỏ chạy như ma đuổi làm chi rồi ngã chổng mông thế?

- Cậu đuổi tôi rõ ràng!!

- Này nhé, tôi không hề đuổi nhóc luôn, tự nhóc bỏ chạy trước mà?

- Không biết! Cậu đuổi tôi!!

- ...Ừ, tại tôi hết. Đau không?

- Đau! Ngã thử đi thì biết.

- Được rồi, đứng lên đã. Đi qua kia ngồi.

- Cậu biết tôi lớp mấy không mà cứ một tiếng nhóc này hai tiếng nhóc kia thế?

- Thế nhóc biết anh đây lớp mấy không?

- 11A19.

- Ừ, biết rồi còn ý kiến?

- Tôi lớp 12, giờ thì ai mới là nhóc?

- ... Ai lùn hơn thì là nhóc.

- Cậu!!!

Vy Thanh ấm ức đến mức lần đầu tiên trong đời muốn đánh người, nhưng vào lúc anh đang định bật lên tấn công thì người kia lại ấn anh xuống ghế, sức lực giữa cả hai rõ ràng là có khác biệt quá lớn. Lúc này Thanh mới nhớ ra đối phương là đầu gấu khét tiếng, còn bản thân anh chỉ là tên mọt sách nhỏ bé mà thôi, vậy mà nãy giờ anh chửi người ta cũng hăng quá rồi...

[hieucris] SimpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ