Latte Machiato (P1)

113 5 2
                                    

Đây lại là 1 AU khác, trong AU này thì Jasmine là một nhân viên bán thời gian trong quán cà phê và Jaki là khách quen của quán. Mới đầu định viết fic ngắn nhưng thôi lỡ rồi cho thành serie ngắn =)

-----------------------------------------             ----------------------------------------

Giữa dòng người tấp nập trên đường lấp loáng bóng hình một cô gái đang chạy. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc hồng đáng yêu và đôi mắt sóng sánh như mật ong. Vừa cất những bước chân thăn thoắt cô vừa nhìn đồng hồ mà thở dốc. Nhìn thời gian trên đồng hồ, cô hốt hoảng thốt lên:

"Không được rồi, không kịp mất !"

Rồi cô lại dốc sức chạy thật nhanh. Đến bên kia đường có một quán cà phê nhỏ, cô vội mở cửa rồi nói:"Em đến rồi đây, xin lỗi vì đã tới muộn ạ." Sau đó cô cúi người tạ lỗi, thở hổn hển. 

"Ây cha, Jasmine. Hiếm khi thấy em đến muộn đó. Có chuyện gì vậy ?" Chị chủ quán bước ra từ trong quầy, đưa cho cô cái tạp dề, lo lắng hỏi. Cô bối rối cầm lấy cái tạp dề rồi cười tươi, gãi má giải thích:

"Aha, không có gì đâu ạ. Em ngủ quên thôi."

"Vậy à ? Lần sau chú ý hơn em nhé." Nghe cô giải thích, chị chủ quán thở dài nhắc nhở cô rồi yên tâm bước vào gian bếp.

Sự thật là vì hôm qua lại mơ thấy cậu bé đó nên mình ngủ khá sâu cơ. Cô thầm nghĩ khi nhìn vào cái tạp dề và hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua.

Cậu bé xuất hiện trong giấc mơ của cô là ai ? Cô chẳng biết hay chẳng nhớ. Chỉ biết rằng lúc bé cả hai đã từng chơi với nhau rất thân, thậm chí có thể nói là mối tình đầu của cô. Đáng tiếc là trong ký ức của cô còn chẳng nhớ rõ mặt cậu bé, cô có tệ quá không nhỉ ?

Cô mặc cái tạp dề lên người rồi cũng bắt đầu làm việc. Mà chắc giờ cậu bé ấy cũng lớn rồi. Ước gì gặp lại được cậu ấy thì tốt nhỉ ?

"Ủa, chị Jasmine mà cũng ngủ quên sao hiếm thiệt nha !" Một cậu nhân viên làm chung với cô quay qua hỏi, tay còn đang lau cốc.

"Gì vậy chứ ? Chị cũng là người chứ bộ." Jasmine  cau mày bĩu môi rồi cũng bắt đầu lau dọn, chuẩn bị các nguyên liệu.

"Ehe, tại bình thường chị chăm chỉ quá đó. Thấy chị như vậy thì em yên tâm chị là người bình thường rồi." Cậu nhìn về phía cô rồi nở nụ cười tỏa nắng. Thấy thế Jasmine cũng cười nhẹ rồi bắt bẻ lại:

"Thế em coi chị là người ngoài hành tinh à ?"

"Hehe, có thể ~" Cậu cười tinh nghịch đáp lại.

"Thằng nhóc ranh !" Cô nhéo nhẹ vào tay làm cậu đau đớn kêu lên.

-Reng reng-

"A, có khách rồi. Để chị ra tiếp."

"Ừ, để đống này em rửa cho."

Cô đẩy nhẹ tấm rèm, bước ra quầy nở nụ cười thương mại đón tiếp khách:"Chào mừng quý khách." Rồi khi mở mắt ra, đồng từ cô giãn ra, xao động, mặt thoáng hồng hào. Cổ họng cô như đông cứng lại và cảm thấy xao xuyến không ngừng.

Bông nhài trắng và viên ngọc xanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ