Jimin biết mình có nói thế nào cũng không hỏi ra nguyên nhân, bất đắc dĩ đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng cũng không kiềm được nói, "Đồng chí Seokjin à, vậy đứa bé trong bụng thì sao? Phải tính thế nào đây hả? Đồng chí đừng nói với tôi rằng ba đứa bé này không phải Jungkook nhé, có trời mới tin đồng chí ngoài anh ấy ra thì còn người đàn ông khác! Đồng chí có nghĩ đến đứa bé không? Hay đồng chí không cần đứa bé này? Định phá bỏ nó?"
"Không, mình sẽ không phá bỏ nó!"
Seokjin đột nhiên gắt giọng, tay che chở bụng mình, vẻ mặt kích động, "Đừng ai mơ tưởng tổn thương nó lần nữa."
Jimin phát hoảng, kinh ngạc nhìn vẻ cuống cuồng của Seokjin, nên chẳng nhận ra lời nói Seokjin khác thường, vội ngồi cạnh cậu an ủi: "Mình xin lỗi, xin lỗi, Seokjin, mình không đòi cậu phá bỏ đứa bé đâu. Mình cũng không muốn đứa bé bị làm hại. Cậu biết không, lúc mình biết cậu mang thai, mình vui hơn bất kỳ ai khác, vì người bạn thân nhất của mình sắp làm appa rồi, mình mừng lắm."
Seokjin ngập ngừng nhìn Jimin.
"Seokjin, mình chỉ muốn cậu nắm rõ tình hình hiện tại thôi." Jimin thấy Seokjin tỏ vẻ chần chừ hoài nghi, lòng đau thắt. Có lẽ người mang thai thường đa nghi, do quá mức lo lắng cho đứa bé trong bụng mà thôi.
"Cậu thẳng thừng cắt đứt quan hệ với Jungkook, vậy đứa bé thì sao? Đứa bé này chảy xuôi huyết thống của anh ấy. Anh ấy là papa đứa bé, có quyền biết mọi chuyện này. Cậu không muốn để anh ấy biết, không muốn anh ấy chịu trách nhiệm, vậy có nghĩ đến đứa bé không? Cậu muốn giữ nó, đợi đứa bé sinh ra, khôn lớn hỏi papa nó thì cậu tính thế nào? Hơn nữa, cậu một thân một mình làm sao nuôi con? Cậu biết bây giờ nuôi con tốn bao nhiêu tiền không?"
Seokjin luôn lấy tay che bụng, nói giọng thì thào: "Mình không nghĩ nhiều như vậy. Mình chỉ muốn nó, muốn đứa bé này." Thanh âm cậu run rẩy, đôi mắt nhoè nước, "Khi biết có thai, mình cũng phân vân, nhưng trông thấy dáng dấp nó lúc siêu âm, mình luyến tiếc, mình không thể mất nó lần nữa, không thể được..."
Loại đánh mất này là nỗi đau thâm nhập vào tim, là cướp đoạt trắng trợn không hề có ý kiến của cậu. Mỗi lần nhớ đến bi thương bốn năm trước, lòng cậu sợ hãi vô ngần. Nếu bốn năm trước cậu không cảm giác rõ lắm mình đã mang thai, thì lúc này hoàn toàn trái ngược. Mang thai lần thứ hai khiến cậu càng lo sợ nơm nớp, càng quý trọng. Mặc kệ thế nào, mặc kệ kết quả ra sao, ngay nháy mắt thấy hình ảnh siêu âm cậu đã quyết định, cậu muốn nó, cậu sẽ dùng tất thảy yêu thương nuôi nấng nó khôn lớn.
Lần này, Jimin nghe thấy khác lạ, hơi nhíu mày, "Seokjin, cậu đang nói gì vậy? Cái gì mà không thể mất nó lần nữa?"
Seokjin sực nhớ ra, đầu óc hỗn loạn liền rung chuông cảnh giác, cậu nhìn Jimin, vài giây sau mới lắc đầu, "Không có gì, mình quyết định rồi, mình sẽ không bỏ đứa bé này."
"Vậy mình tính sơ cho cậu nghe nhé. Thời gian mang thai, cậu đi làm được không? Có kiếm ra tiền không? Cứ cho là được, cậu cũng không thể cố gắng quá sức như trước đúng không? Vậy có nghĩa là tiền kiếm được sẽ giảm đi. Sinh con thì không cần nhiều tiền, nhưng quần áo, giày dép, đồ chơi, mấy thứ linh tinh lặt vặt cho đứa bé thì tốn kha khá. Đứa bé còn phải uống sữa, theo sự hiểu biết của mình về cậu, nhất định cậu sẽ mua sữa bột nhập khẩu. Vì con, cậu tự điều chỉnh nếp sinh hoạt của mình, vậy cũng đủ thấy cậu muốn dành mọi thứ tốt nhất cho con mình. Đứa bé phải đi học, học phí nhà trẻ khá đắt. Tuy đất nước có trợ giúp cậu nuôi con, nhưng còn những khoản chi tiêu khác? Đứa bé học tiểu học, trung học, đại học, thế nào cậu cũng muốn chọn trường tốt nhất cho nó, cậu biết chi phí giáo dục đắt ra sao không? Đứa bé đi học sẽ tốn vô cùng rồi còn thứ khác kèm theo, rồi cậu phải cho nó học thêm thứ này thứ kia nữa. Cậu biết chị Hyori hàng xóm mình không, đưa con trai đi học môn cưỡi ngựa quý tộc, một tháng bốn tiết mà tốn tám chín trăm ngàn. Vợ chồng chị Hyori phải nhịn ăn nhịn xài cho con đi học cưỡi ngựa, vì không học không được, đa phần bạn bè trên lớp đều học môn này." Jimin nói liền một hơi dài xong, cầm ngay ly nước uống một hớp, thông cổ họng, lấy hơi tiếp tục, "Nãy giờ chỉ là sơ sơ thôi đấy. Ngoài tốn tiền nuôi con, cậu còn phải tốn hơi tốn sức dạy dỗ nó. Thử hỏi cậu một câu, liệu cậu có làm nổi mọi thứ này không? Nhưng nếu có Jungkook thì khác nha. Anh ấy là papa đứa bé, có trách nhiệm và nghĩa vụ gánh vác đỡ đần việc nuôi con. Có anh ấy bên cạnh, cậu không đi làm, cũng sẽ không vất vả khổ cực. Nếu cậu không muốn phá bỏ đứa bé, vậy cậu báo Jungkook biết anh ấy làm papa rồi đi. Đây là cách duy nhất."
BẠN ĐANG ĐỌC
JEON GIA LÀ ÁC MỘNG II
FanficChuyển ver🙆 Cưới trước yêu sau, ngược, sinh tử văn End: Happy Ending