Chương 7

301 18 1
                                    

Thế là suốt cả một buổi tối, anh ngồi đút cho cậu ăn, một lời than cũng chẳng có, một miếng cơm cũng chưa vào bụng.

Không ngờ Vương Nhất Bác anh lại kiên nhẫn đến như thế, tuy trong vẫn còn sự lạnh lùng, thờ ơ, nhưng ở đâu đó vẫn có một tia ấm áp đang được ấp ủ bên trong, chiếu hẳn vào người cậu,  giờ phút này, cậu cảm thấy, chồng của cậu là tốt nhất, mang dáng vẻ mà cậu vừa gặp đã yêu. Hắn như ánh sáng chiếu rọi vào người em,  mang cho em một sự an toàn, một sự bảo hộ tuyệt đối. Thật sự rất an tâm.

Cơ mà mọi người ở trong nhà nhìn mà chẳng quen mắt một chút nào, não bộ vẫn luôn chối bỏ hành động của Vương Nhất Bác 'người này không phải là ông chủ của chúng tôi.'

.
.
.

Vương Nhất Bác: hôm nay đi học như nào? 

Tiêu Chiến: hôm nay...

Nghe anh hỏi vậy, Tiêu Chiến có chút ngập ngừng, đầu hơi cúi xuống,  môi cắn chặt lại  với nhau, đáy mắt lại phủ thêm một tầng sương mỏng, nhớ về những lúc đi học... Tiêu Chiến cảm thấy như mình đang ở trong trốn tù ngục, cũng không biết rõ cảm xúc của bản thân, uất ức, uỷ khuất hay là buồn nữa, nhưng cậu lại chẳng muốn nói với ai, cứ âm thầm mà chịu đựng, sợ lại làm phiền tới ai đó,  nó vẫn vậy, vẫn như thường lệ mà thôi, cậu vẫn bị bắt nạt. Chẳng vui vẻ, từ thầy cô cho tới bạn bè, được mấy ai quan tâm cậu kia chứ?

Thấy Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác bỏ bát xuống, nhìn cậu, ánh mắt trùng xuống một chút.

Vương Nhất Bác: là bị bắt nạt? 

Cậu ngây ngốc nhìn anh, không ngờ anh lại nghĩ như vậy, nghe được bất giác nơi khoé mắt của cậu, có chút đo đỏ.

Tiêu Chiến: Chiến... Chiến hông có.

Vương Nhất Bác: Được rồi,  cậu không giấu được tôi đâu, muốn nói hay để tôi điều tra?

Hắn nói vậy làm em sợ, biết không giấu được chồng, cậu cắn răng nói ra...  Hôm nay bị đánh, lại còn bị sàm sỡ như thế, cậu thật sự chịu đủ rồi, bất lực vừa nói vừa khóc, cái đầu nhỏ còn không ngừng gật đầu.

Tiêu Chiến: ừm, ừm... Hức là Chiến.. Chiến hức bị bắt nạt, oa ~
Cậu bật khóc lớn. Vương Nhất Bác vẫn ngồi im nhìn cậu.

Vương Nhất Bác: ...

Anh khoanh tay lại. 

Tiêu Chiến: thầy, hức ...  Thầy sờ ...  Sờ ...

Vương Nhất Bác cau có, nhíu chặt hai hàng lông mày lại, nâng cầm em lên, toả ra một luồng sát khí, khiến đối phương cảm nhận được một sự áp lực khủng khiếp.

Vương Nhất Bác: ông thầy làm gì cậu?!

Tiêu Chiến rưng rưng nhìn anh, đôi bàn tay run rẩy âm thầm nắm chặt góc áo, gắng gượng mở miệng nói ra từng chữ.

Tiêu Chiến: sờ... Hức sờ mông Chiến, còn ...  Còn đánh Chiến nữa, oa... Mấy bạn, hic mấy bạn còn...  Còn cô lập Chiến, không chơi với Chiến, oa chồng... Chồng , chồng ơi ~

[BJYX] Một Câu Đều Là ChồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ