Chương 5

307 39 0
                                    

Lúc Văn Tuấn Huy nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo dây váy ngắn đứng ở cổng trường học, anh biết Phương Thiên Trạch đã bắt đầu có hành động.

Nếu không có bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra thì cô gái này chính là Lê Tiểu Tư.

Trong sách kể lại Lê Tiểu Tư thường xuyên chọn thời điểm trước khi giờ học bắt đầu đông người qua lại để xuất hiện khiêu khích Điền Nguyên Vũ. Cô nàng mặc trang phục lộ liễu vô cùng bắt mắt giữa một đám học sinh đồng phục nghiêm chỉnh, sau đó đã thành công khiến Điền Nguyên Vũ ấn tượng với mình.

Mưu mô!

Văn Tuấn Huy thầm nhủ không ổn, anh lập tức ngăn cản Điền Nguyên Vũ, kéo ống tay áo cậu, ý bảo cậu đi nhanh hơn một chút.

Nhưng Điền Nguyên Vũ lại cao.

Người đẹp trai thì cho dù chỉ lộ ra nửa cái đầu cũng nổi bật hơn người khác. Lê Tiểu Tư đứng xa xa đã phát hiện ra Điền Nguyên Vũ, cất bước đi về phía hai người bọn họ.

Văn Tuấn Huy sốt ruột, nắm lấy cổ tay Điền Nguyên Vũ, "Nguyên Vũ, chúng ta mau đi thôi".

Điền Nguyên Vũ nhìn bàn tay nắm chặt cổ tay mình, con ngươi xẹt qua ánh sáng khác thường. Cậu nghe lời đi theo sau Tuấn Huy.

Nhưng anh đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Lê Tiểu Tư.

Cô nàng thấy Văn Tuấn Huy kéo tay Điền Nguyên Vũ, lập tức chặn đường anh lại.

"Làm gì thế hả?" Tuấn Huy trợn mắt nhìn cô.

"Tôi không tìm cậu". Lê Tiểu Tư cười khanh khách: "Tôi tìm cậu bạn đẹp trai sau lưng cậu".

Văn Tuấn Huy lập tức chắn trước người Điền Nguyên Vũ, lạnh lùng nói: "Tìm cậu ấy làm gì?!"

"Liên quan gì tới cậu?"

Lê Tiểu Tư không phải người có tính tình tốt, thấy Văn Tuấn Huy không biết thời thế còn cản đường Điền Nguyên Vũ, thái độ cô nàng liền thay đổi.

Tuấn Huy không thèm để ý đến cô nàng, quay đầu nói với Điền Nguyên Vũ: "Đừng để ý cậu ta, chúng ta đi thôi".

Nói xong, anh kéo tay Nguyên Vũ định đi vào trong trường.

Lê Tiểu Tư sao có thể bỏ qua cơ hội này, cô nàng đưa tay tóm chặt cánh tay Điền Nguyên Vũ, nở nụ cười ngọt như mật: "Cậu là Điền Nguyên Vũ phải không?"

Điền Nguyên Vũ lạnh lùng nhìn cô nàng.

Cô gái nhỏ cong mắt cong môi nhét một bó hoa hướng dương vào trong tay cậu, giới thiệu: "Tôi là Lê Tiểu Tư, cậu hãy tiếp tục cố gắng học hành nhé!"

Mẹ kiếp?

Cụm từ không biết xấu hổ dùng để miêu tả người này đúng không?

Văn Tuấn Huy hoảng hốt, nhân lúc Điền Nguyên Vũ còn chưa lên tiếng anh đã cướp bó hoa hướng dương, ném lại vào lòng Lê Tiểu Tư, sau đó kéo tay cậu đi vào trong trường.

Để lại mình Lê Tiểu Tư giậm chân bực bội ở đó.

Dọc theo đường vào lớp, Tuấn Huy nghiêm mặt: "Nguyên Vũ, cô gái này không phải người tốt lành, cậu đừng để ý đến cậu ta".

Wonhui | Kế Hoạch Cứu Với Ánh Trăng SángNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ