Thanh Bảo hôm nay vốn định tự mình xuống bếp nấu ăn để quên đi cái vấn đề kia. Vú Năm nhiều lần muốn giúp, cũng bị cậu nhanh chóng đuổi ra ngoài làm việc khác.
Bình thường nấu ăn đối với Thanh Bảo cũng chẳng có gì khó khăn cả, nhưng hiện tại thì lại khác. Thanh Bảo bây giờ không phải chỉ có một mình, trong bụng cậu còn có bảo bối. Đã hơn 6 tháng, từ lúc cậu biết mình mang thai, đã nghỉ làm gần 3 tháng, cậu rất ít ra ngoài, mà nếu có ra ngoài cũng luôn mặc quần áo thật rộng. Rất rất không tự nhiên, lâu ngày liền lười không ra ngòai nữa, Thanh Bảo mấy tháng qua ở nhà là chính.
Kể cũng lạ, từ lúc cậu nghỉ, Hy Diệp cũng không có gọi điện hay tìm gặp cậu. Điều này làm cậu rất thoải mái, nhưng cũng có chút lo lắng cho cô. Thanh Bảo thời gian qua, phần lớn là xem tin tức trên ti vi để nắm rõ tình hình kinh doanh, nhưng cũng chỉ là biết tình hình chung, cụ thể thì vẫn mờ mịt một mảng.
Gần đây, cậu lại không có tâm trạng xem tình hình kinh doanh nữa, trong lòng Thanh Bảo giờ đang vô cùng rối rắm. Kia, vị hôn thê kia khi nào sẽ về? Rồi Thế Anh có hay không sẽ không cần cậu cùng bảo bảo nữa? Nếu họ kết hôn rồi, cậu sẽ là gì đây?
"Ah..."
Mãi mê suy nghĩ, Thanh Bảo vô ý cắt mạnh vào tay, máu đỏ tươi liền tràn ra khỏi miệng. Nhìn dòng máu chảy rơi cả xuống thớt, đã đủ biết cái vô ý kia mạnh đến cỡ nào.
Thanh Bảo nhìn máu trên tay mình mà cười khổ, xem mày làm gì kìa, đây là quả báo của mày đó. Ngu ngốc, sống lại thì sao? Đây là muốn trừng phạt cậu mà... Nước mắt trực trào, cũng thật tự nhiên mà rơi xuống, chỉ là tưởng tượng đến người không cần mình nữa. Tim đã quặng thắt như vậy, nếu lại... Cậu phải như nào đây...
Xử lí vết thương, lau khô nước mắt, cố làm lảng đi sự chú ý của mình. Cậu vẫn tiếp tục nấu cơm tối, lúc xong cũng đã gần 8h tối. Anh có lẽ cũng sắp về rồi đi.
"Vú Năm, người coi dùm con nồi canh chút nha, con đi tắm sạch sẽ một tí, Thế Anh anh ấy chắc sắp về tới rồi".
Thanh Bảo dự định rời đi.
"Không cần đâu, anh về rồi nè".
Thế Anh từ ngoài vào, thói quen về nhà tự mở cửa, từ lúc Thanh Bảo mang thai, anh đã tự tập lấy. Vì không muốn cậu khi ngủ bị đánh thức, nên anh đã lâu, không nhấn chuông chờ người mở cửa nữa rồi.
"Xin chào, tôi là Nhã Quân, muộn vậy còn đến nhà, thật là đã làm phiền rồi".
Xoảng, cái mui múc canh trong tay Thanh Bảo đột nhiên bị rơi mất, âm thanh kim loại ma sát với mặt sàn thật chói tai. Nhưng Thanh Bảo lúc này lại chẳng nghe được gì nữa, Nhã Quân? Là Nhã Quân đó sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Andree x Bray [ VER - TRỌNG SINH ] Một Đời Vì Anh
RandomCHUYỂN VER 📌 Cậu một đời nhu nhược, hiền lành đến mức luôn xem sự lợi dụng của cô ta là lòng tốt, đem lòng mình đặt hết yêu thương cô. Cậu một đời vì bị che mắt mà luôn phụ anh để khi nhận ra lòng mình thì không còn cơ hội để bù đắp nữa. Chỉ có thể...