1

369 22 7
                                    

"Thằng chó, mày đứng lại đó."

Park Jimin hét lớn với người đằng trước, chân không ngừng được mà đuổi theo sau.

"Bắt tao đi hahaaa."

Cậu bạn Kwon Chae Hyun thấy bạn mình tức chết thì càng vui vẻ. Miệng cười đến nỗi sắp rời ra khỏi gương mặt điển trai kia.

Một người đuổi, một người chạy chẳng mấy chốc cả hai đều đã thấm mệt. Park Jimin sức có vẻ yếu hơn liền dừng lại thở một chút.

Tính ra trốn tiết cũng vui, mà đây là đâu vậy?

Park Jimin ngó xung quanh, đây không phải là đường ra sân sau của trường đại học sao. Thế quái nào lại chạy ra đây vậy trời. Cậu nhìn xung quanh một hồi rồi cất tiếng gọi.

"Chae Hyun, mày đâu rồi. Ra đây coi."

Nhưng đáp lại cậu là sự im lặng của người kia.

"Ra đây, có ai biết là chết cả hai đấy nhé."

Sân sau của trường đại học này đã cấm học sinh đi lại từ hai năm trước rồi. Không hiểu tại sao lại như vậy, và cậu cũng không muốn hiểu. Phiền phức!
Park Jimin đợi hồi lâu vẫn không thấy Kwon Chae Hyun trả lời lên đã tự mình đi tìm.

Trốn cho kĩ vào, để tao tìm thấy là mày tới số!

Cậu đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa tìm xung quanh.

Mấy chốc đã đến được ngôi nhà bỏ hoang phía sau trường.

Park Jimin hít một hơi thật sâu rồi đẩy cánh cửa cũ như sắp rời khỏi tường kia và bước vào. Khụ, đồ vật được vứt ngổn ngang khắp nơi trên mặt sàn. Tất cả đều được phủ một lớp bụi dày.

Park Jimin một lần nữa cất tiếng gọi.

"Dcm, Chae Hyun, đừng đùa nữa. Ra đây đi."

"Tao đi về lớp đây. Tiết sau tiết cô Chu đó."

Vẫn là sự im lặng đó. Và lần này nó còn có chút đáng sợ.

Vì là nhà hoang lên cửa sổ rất lỏng lẻo, gió có thể lùa vào bên trong một cách dễ dàng.

Park Jimin có chút lạnh gáy, nhưng cậu cũng là một người khá dũng cảm. Đi nhà ma còn không sợ huống chi là cái này.

Cậu đi về phía hành lang nhỏ, nơi mà có những căn phòng cũ.

Một căn phòng có cánh cửa màu nâu bạc cùng cái biển nhựa đã ngả vàng có số 013 thành công thu hút được sự chú ý của cậu. Park Jimin đẩy cửa bước vào bên trong.

"Khụ khụ, mùi gì vậy chứ?"

Một mùi hôi bốc lên nồng nặc khiến cậu có chút nhăn mặt. Dùng tay bịt mũi, định quay lại để rời khỏi nơi kì lạ này thì đột nhiên. Một bàn tay từ phía sau bịt chặt mắt cậu lại khiến Park Jimin giật mình. Miệng cậu cũng bị bịt chặt lại...

Cậu dãy dụa càng lúc càng mạnh. Một tiếng cười khoái chí vang lên khiến căn phòng thêm kì dị.

"Ưm...buông..buông ra.."

Park Jimin dùng một chân đạp thật mạnh vào đầu gối của người đằng sau khiến hắn ta rên nhẹ.
Bàn tay vừa nãy bịt mắt và miệng cậu cũng thả lỏng hơn. Nhân cơ hội đó, Park Jimin đưa tay huých vào ngực hắn. Thành công thoát ra ngoài.

[Kookmin ver] Trốn tìmWhere stories live. Discover now