Buổi sáng 6 giờ rưỡi, hai anh em cùng ở trong căn phòng nhỏ, thanh âm quạt điện vang lên vù vù vù vù.
Sau khi Pon tỉnh lại, phát hiện chính mình một thân mồ hôi, áo ngủ bằng thun đã ướt sũng dính ở trên lưng.
Cậu ngồi dậy nhanh chóng, tắt quạt, tay chân nhẹ nhàng mà rời khỏi phòng.
Trong nhà một mảnh im ắng, tất cả mọi người đều không thức dậy sớm như vậy.
Chỉ có Pon cần phải dậy sớm đi làm thêm, mỗi ngày đúng 6 giờ rời giường.
Cậu nhìn ngoài cửa sổ toilet, toàn bộ thành thị đang chậm rãi thức tỉnh, thực nhanh hình ảnh sẽ biến thành ầm ỹ ồn ào náo động.
Sau khi thanh âm đánh răng ngừng lại, di động ở trong túi quần đùi ong ong chấn động.
- Dậy chưa, sau mười phút tôi đến dưới lầu nhà cậu.
Pon súc miệng xong, dùng khăn lông lau sạch bọt dính bên mép miệng, mới vừa tỉnh ngủ cậu có chút ngơ ngác mà trả lời tin nhắn.
- Được.
Cất vào di động, động tác rửa mặt cùng đi tiểu của cậu càng nhanh hơn, sau khi hoàn thành lập tức về phòng thay quần áo.
Thân thể trắng nõn mảnh khảnh, ở cái tuổi này hương vị đặc biệt ngây ngô.
Trên người thoạt nhìn không được hai lạng thịt, cũng không có bao nhiêu lông tơ.
Sailub nói Pon vẫn là một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, kỳ thật cũng không có nói sai, khoảng cách để trở thành người đàn ông thật sự, Pon ít nhất còn phải trải qua thời gian thêm mười năm nữa.
- Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.Di động lại vang lên.
Pon mặc quần vào, khắp nơi tìm kiếm mũ lưỡi trai của chính mình, cũng không có xem tới di động nữa.
Cậu nhớ rõ ràng, lúc trở về đã từ ba lô lấy ra ngoài...... Sau đó kéo ra khóa kéo của balo thì thấy, mũ lưỡi trai màu trắng còn nằm ở bên trong.
Trí nhớ này thật là.
Cậu đeo ba lô trên lưng, cầm lấy di động, ra cửa.
Trên sóng mũi cao thẳng, hai bên cánh mũi hơi hơi đổ mồ hôi, khi đi qua phòng khách, thuận tay rút một tờ khăn giấy.
- Tôi ở thang máy chờ cậu.
Trong lòng bàn tay ong ong một tiếng, Pon biết là ông chú kia thúc giục, cậu không có xem, trực tiếp đi đến cửa thang máy.
Đinh, cửa thang máy mở ra.
Khun Sailub tây trang phẳng phiu đứng ở bên trong, thấy thiếu niên ở cửa, tức khắc ngẩn người trong một giây đồng hồ.
"Chào buổi sáng khun Sailub." Pon gật gật đầu với Sailub ở bên trong, sau đó đi vào.
"Chào buổi sáng." Sailub hoàn hồn nói, lập tức đóng cửa thang máy lại, ấn số tầng: "Đi ăn bữa sáng, cậu muốn ăn cái gì?"
Pon cầm trên vai ba lô, trên mặt lộ ra biểu tình tự hỏi, lại có chút buồn rầu: "Anh quyết định đi, tôi không biết cái gì ăn ngon."
Đời này cửa hàng mà cậu ăn qua bữa sáng tốt nhất, cũng chính là bánh cuốn dưới lầu của ông D mà thôi.
20 bath một phần, bao no.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Sailub hỏi, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thang máy chỗ này không có gương, thân ảnh thiếu niên chiếu vào đối diện, hiện ra một bóng dáng mơ hồ, quần áo màu sắc nhợt nhạt, thân hình thon thả.
"Cũng ổn, có hơi nóng." Pon nói.
Sailub cau mày, có một dự cảm bất thường, nói: "Không bật điều hòa?" Kỳ thật anh càng muốn hỏi hơn đó là: Nhà cậu rất nghèo?
"A, bật quạt điện là được." Pon lập tức nói: "Bật điều hòa rất phí, cả đêm tiêu hao không ít tiền điện."
Sailub [đại thiếu gia nhà giàu], mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng, lại có người sẽ so đo tiền điện khi bật điều hòa?
Thật là đặc biệt không thể hiểu.
Anh dặn dò nói: "Lần sau không cần tiết kiệm như vậy, hiểu không?"
"......" Pon thoáng ngắm hắn, cũng chưa nói cái gì.
Trong khi ở chung, khí thế của đối phương sẽ rất mạnh, làm người không thể thở nổi.
Sailub cho rằng cậu không có nghe rõ, xụ mặt nghiêm túc mà nói: "Coi như cậu không vì thân thể của mình mà suy nghĩ, cũng phải rõ ràng, bé con là bảo bối của gia tộc nhà tôi, về sau nó sẽ là người thừa kế của gia tộc Kwanamphaiphan."
Pon há miệng, biểu tình có hơi méo mó mà nói: "Nếu như là công chúa thì sao?"
Sailub sửng sốt, ngữ khí so với vừa rồi mềm mỏng hơn rất nhiều nói: "Tỷ lệ không cao." Tỉ lệ hai người đàn ông sinh ra con gái rất nhỏ: "Bất quá, cho dù là con gái cũng có thể làm người thừa kế."
Tới dưới lầu rồi, sáng sớm không khí làm lòng người rất thư thái, khắp đầu óc đều là giới tính của bé con trong tương lai Pon nói: "Vậy nếu con bé không muốn làm người thừa kế thì sao?"
Sailub đưa tay xoay đầu của cậu trở về: "Tập trung đi đường." Thuận tiện trả lời vấn đề: "Nào có nhiều chữ nếu như vậy, chuyện về sau sau này sẽ biết."
Pon gật gật đầu, nghĩ thầm, cuộc đời của bé con mình không có cách nào tham dự.
Đối phương sẽ thích một ba ba nghiêm khắc như vậy sao?
Trong lòng cậu cứ suy nghĩ vấn đề này, ở trên đường trầm mặc an tĩnh.
Sailub thỉnh thoảng nhìn cậu, môi mỏng mím chặt tình cờ mở ra, lại không tiếng động mà ngậm trở về, bởi vì, anh thật sự không biết nên cùng một người mười tám tuổi đã làm ba ba nhỏ tán gẫu chuyện gì.
Mấu chốt là, đối phương cũng không nhất định sẽ cảm kích.
Một bộ dáng không có cách nào câu thông.
Nhưng là Sailub thật sự không biết, Pon vì sao sẽ chán ghét anh.......
"Ở chỗ này ăn không có ý kiến chứ?" Anh ở một khách sạn dừng lại.
Pon quay đầu nhìn, lại là một nhà hàng thuộc loại vô cùng xa hoa phô trương, ăn một bữa sáng có thể phải tốn hết hai tháng tiền điện nước của nhà mình.
"Anh chọn đi."
Ngày thường mà nói, bữa sáng của một mình khun Sailub rất đơn giản, trước khi bắt đầu tập thể hình chỉ uống một ly nước lọc, sau đó tắm rửa, mất hai mươi phút ăn xong bữa sáng, rồi thay quần áo đi làm.
Anh hôm nay sáu giờ đúng liền thức dậy, không có tập thể hình, không có ăn bữa sáng, trực tiếp lái xe lại đây đón người.
Cuộc sống trong một tháng sắp tới chắc sẽ không khác dạng này là bao, Sailub nhìn thiếu niên đang ăn bữa sáng ngon lành, ngồi ở đối diện nghĩ thầm, đứa nhỏ này xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy tiết tấu sinh hoạt của mình.
Con trai của mình còn chưa có sinh ra, cuộc sống hiện tại của mình lại giống như sinh hoạt của người đang chăm con nít.
Tuy rằng không chán ghét, nhưng là có chút khó hiểu mà bực bội.
"Sau khi ăn xong đi dạo một chút." Sailub không có nhịp điệu mà nói: "Mua cho cậu thêm quần áo giày mũ thoải mái."
Đối diện tầm mắt quạnh quẽ của anh, Pon gật gật đầu: "Vâng."
Hiện tại trong bụng có con của đối phương, mình không thể giống như trước đây nữa, muốn nhăn mặt là nhăn mặt.
Sau khi chờ sinh xong lại hung hăng mà không cho anh ta mặt mũi, Pon nghĩ thầm.
Đi dạo phố mua sắm, kỳ thật vẫn rất là thú vị.
Đồ vật cao cấp hoa lệ rực rỡ đầy màu sắc, loại logo này a, logo kia nữa, trước kia chỉ từng thấy qua ở trong TV, nhìn sát vào vừa thấy bảng giá làm người muốn líu lưỡi.
Pon sửa sửa mũ, quay đầu nhìn người đàn ông đang chọn quần áo cho mình, cảm giác đối phương giống như đang lựa rau cải trắng vậy, cũng không đem nhãn hiệu này nọ vào mắt.
"Lại đây." Người đàn ông vẫy tay.
Pon cho rằng kêu mình đi qua để thử quần áo.
Kết quả Sailub chỉ là cầm quần áo ở trên người cậu đo đo, cảm thấy được liền giao cho nhân viên bán hàng, lấy số thích hợp.
"Có mệt hay không?" Xuống xe đến bây giờ mới gần nửa giờ, đối phương lại hỏi hai lần có mệt hay không.
Pon âm thầm trợn trắng mắt, lắc đầu nói: "Không mệt."
Bất quá vẫn là ở trên sô pha ngồi xuống.
"Uống nước." Sailub lấy ra bình giữ ấm mang theo bên người, vặn ra cái nắp rót ra nửa ly, mặt vô biểu tình mà đưa cho Pon.
"Cảm ơn......" Pon nhận lấy vừa thấy, liền kinh ngạc, cậu nhìn thấy nước nóng hầm hập bốc lên mặt, mấy viên cẩu kỷ tử đỏ rực nổi ở trên, nước ấm thơm phức, uống vào miệng rất ngọt ngào.
Nhân viên bán hàng tiểu thư thấy một màn như vậy đều hồ đồ, hai người này là...... Chú cháu? Cha con?
Chắc là cha con, cưng chiều đến thế cơ mà.
Đứa nhỏ toàn bộ hành trình cái gì cũng không làm, cũng không quá chú ý người lớn vì mình làm cái gì.
Hoàn toàn là một đứa trẻ trâu áo tới đưa tay cơm đến há miệng......
Pon nếu như biết chị gái kia suy nghĩ cái gì, chỉ có thể oan uổng chết mất.
Cậu đời này không có làm trẻ trâu, một ngày cũng không có.
"Nói." Sailub cùng Pon đi đi dừng dừng, đi dạo rất nhiều chỗ, cuối cùng ngồi xuống ở một cái quán trà nhỏ, đối phương yêu cầu muốn uống trà chanh gì đó, hắn không cho, chỉ cho uống nước cẩu kỷ, thuận tiện nghe điện thoại của trợ lý Winner.
"Khun Sailub, ngài hôm nay có tới công ty không? Khun North nói cậu ấy lập tức đến." Winner ở bên kia thấp thỏm mà nói, hiện tại đã sắp 10 giờ, chủ tịch ngày thường đúng giờ đi làm, hôm nay đột nhiên lại không thấy bóng người.
"Tôi đang ở gần P Ent." Sailub nhìn đồng hồ một chút, thời gian vượt quá dự đoán của anh: "Anh để cho cậu ta trở về P Ent đi, tôi đến P Ent gặp cậu ta."
Winner: "Vâng, tôi hiện tại liền liên hệ với Khun North."
Treo điện thoại, anh chỉ có thể báo cho vị giám đốc North kia, tổng tài vừa mới thay đổi hành trình, xin hãy phối hợp một chút.
"Anh phải đi làm sao?" Pon uống nước cẩu kỷ, uống vào từng ngụm một, đôi mắt đen nhánh hỏi.
Sailub quay đầu nhìn cậu, có thể nghe được kỹ năng dỗ ngọt người không hề thuần thục: "Ừm, có thời gian tôi lại cùng cậu ra ngoài chơi."
"......" An Vô Dạng cạn lời, cậu cảm giác ông chú này thật sự coi mình thành một đứa trẻ con.
Nghe thấy đối phương muốn dẫn theo mình đi công ty gặp người, có hơi không thích, nhưng là Sailub lại không chịu cho mình ở một mình trong xe, vẻ mặt dọa người có thể nói là rất nguy hiểm.
Không có lựa chọn nào khác, Pon đành phải đi ở phía trước, được Sailub chỉ huy cách đi đúng đường.
Người đàn ông này từ sau khi biết mình mang thai, vẫn luôn để cho mình đi ở phía trước, chưa bao giờ để mình đi ở phía sau.
Lầu 17 cửa thang máy mở ra, Pon cắn môi, từ bên trong đi ra.
"Quẹo trái, đi chậm một chút thôi." Người đàn ông phía sau chỉ huy nói.
"Chẳng lẽ tôi cả ngày đều phải đi theo anh......" Pon đang muốn nói tìm một chỗ để cho mình đợi không được sao, liền thấy một bóng dáng quen thuộc từ trước mặt đi tới, cậu trừng lớn đôi mắt, là ba mình Penn.
"Chờ quản gia đến sẽ không, hiện tại chỉ có một mình cậu tôi không yên tâm." Sailub miệng lưỡi cứng rắn mà nói, uy lực toàn thân chân thật đáng tin.
"......" Pon cái gì đều nghe không thấy, nháy mắt sắc mặt cậu trắng bệch, hoảng loạn mà xoay người, đem chính mình vùi vào trong lòng ngực Sailub.
Thình lình nhào vào trong ngực, xảy ra vô cùng đột ngột.
Sailub nhất thời không thể động đậy, từ đầu đến chân đã biến thành một pho tượng đá.
BẠN ĐANG ĐỌC
(SailubPon) Gả cho lão công nhà giàu - chuyển ver
FanfictionMọi chuyện bắt đầu từ một ngày Pon ra ngoài lại uống rượu, lúc ấy tùy tiện chọn một tên đàn ông thuận mắt rồi lên giường. Kết quả sau một tháng tự nhiên cảm thấy đầu choáng váng cảm thấy ghê tởm mệt rã rời, thế là trúng thưởng. Giữa đứa trẻ và đại h...