Tám giờ đến tiệm điểm tâm, đã rất muộn, nhưng vẫn còn tốt, cửa hàng trưởng ngày hôm qua cũng biết, thân thể Pon không thoải mái, thấy cậu lại đây, chỉ là hỏi một câu: "Không sao chứ?"
"Thực xin lỗi cửa hàng trưởng, em đến muộn." Pon đầy mặt xin lỗi, đặc biệt là sau khi được quan tâm, có vẻ càng thêm vô cùng áy náy: "Dựa theo quy củ là trừ tiền đúng không, cửa hàng trưởng."
Bên kia chỉ cười cười, rộng lượng mà xua xua tay nói: "Làm ơn không cần nghiêm túc như vậy được không, cậu một đứa học sinh vừa học vừa làm, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà trừ tiền của cậu."
Hơn nữa bạn nhỏ này lớn lên đẹp trai làm việc lại cần mẫn, từ khi vào trong tiệm sau đó biểu hiện thực tốt, nếu không phải đối phương là học sinh, cửa hàng trưởng đều hy vọng cậu có thể ở lại đây làm việc lâu dài.
"Cảm ơn cửa hàng trưởng." Pon đặc biệt ngượng ngùng, cảm giác chính mình đã chiếm tiện nghi của người ta: "Hôm nay em sẽ tan việc trễ một chút, giúp mọi người làm thêm việc."
Nếu không dựa theo cá tính của cậu, trong lòng sẽ không thoải mái.
Cửa hàng trưởng nhìn cậu, rất bất đắc dĩ mà nói: "Cậu đã có ý vậy, thì tùy cậu."
"Vâng." Pon gật đầu: "Em đi làm việc đây."
Sau đó đi phòng thay quần áo thay đồng phục nhân viên, rồi đến sau bếp tìm đồng nghiệp C, đưa tiền tối qua ăn món nướng BBQ cho đối phương.
"Cảm ơn, anh C." Pon nói.
"Khách khí cái gì." Đồng nghiệp C mang khẩu trang, dùng khuỷu tay đẩy Pon một chút: "Cậu chuẩn bị làm thêm bao lâu nữa?"
Pon cúi đầu bắt đầu làm việc, nghe vậy suy nghĩ: "Khoảng hai mươi lăm cuối tháng."
Dù sao cậu là học sinh ở địa phương, khoảng cách trong nhà đến trường học lâu lắm cũng chỉ khoảng một giờ ngồi xe, dành ra mấy ngày thời gian cũng đủ rồi.
"Nè, các người có đói bụng không? Ở đây có bánh mì nướng bơ mới ra lò nè." Một cô gái trong cửa hàng bưng một cái khay lại đây, đi đến chỗ trước mặt đồng nghiệp C cùng Pon để cho bọn họ lấy."Cảm ơn chị Poun." Đồng nghiệp C lập tức cầm một cái.
Còn Pon, cậu ngửi được một cổ nồng đậm hương vị bơ ập vào trước mặt, mang theo mùi khét của bánh mì nướng, lập tức giống như gặp quỷ quay đầu đi.
Cô gái trong tiệm tò mò mà nói: "Pon, em không ăn sao?"
Pon đem khẩu trang che mũi, lắc đầu nói: "Dạ, em không ăn đâu, cảm ơn......" Bởi vì đừng nói ăn bánh mì, ngay cả ngửi thấy hương vị cậu đã muốn ói, còn buồn nôn.
Cảm giác y hệt như buổi sáng, làm người buồn bực.
"Vậy đi, chị đi hỏi những người khác một chút đây." Sau khi cô gái kia đi rồi, đồng nghiệp C chép miệng mà đến sát vào cậu: "Bánh mì nướng bơ thơm ngào ngạt, cậu lại không ăn?"
Đây chính là miễn phí, không ăn rất lãng phí.
"Này......" Người này mang theo mùi dầu mỡ vẫn luôn dựa lại đây, Pon thật muốn đánh anh ta: "Mùi dầu mỡ quá nhiều, anh đến bên cạnh ăn xong hãy trở về, đừng ảnh hưởng em làm việc."
Đồng nghiệp C oan uổng đến không chịu nỗi: "Dầu mỡ ở đâu, rõ ràng rất thơm."
Y nhớ rõ Pon lần trước rất thích ăn mà.
"Có thể do gần đây thân thể em không thoải mái, không ngửi được đồ ăn có dầu mỡ." Pon nhíu nhíu cái mũi, vẫn luôn nỗ lực mà đè nén cái cảm giác ghê tởm kia.
"Ha ha." Đồng nghiệp C nói: "Bệnh trạng này của cậu, không phải là mang thai chứ hả?"
"Cái quỷ gì?" Pon thực tức giận cười một chút: "Em còn mệt rã rời hay buồn ngủ nữa, nếu không buổi sáng làm sao sẽ đến trễ chứ."
Hai người thiếu niên mười tám mười chín tuổi ở phía sau bếp nói chuyện phiếm vô nghĩa, tâm sự trong chốc lát đã đến cuộc sống đại học, trong chốc lát đã đến công việc rồi gia đình con cái.
Thời gian trôi qua nhanh.
Giữa trưa tiệm điểm tâm bao một bữa cơm, không phải cơm hộp, là đồ tự nấu có khi là thịt ba chỉ xào rau xanh, hoặc là rau củ khác, thỉnh thoảng cũng làm cà chua xào trứng gà, hoặc cá chưng gì đó.
Tuy rằng thịt không nhiều lắm, nhưng là dinh dưỡng đầy đủ, so với ăn cơm hộp ngon hơn cả trăm lần.
Pon trước kia thích chọn thịt ba chỉ xào để ăn, mùi thịt cùng mùi gia vị đặc biệt hấp dẫn, nhưng là hôm nay cậu một miếng cũng không muốn chạm vào, chỉ muốn chọn rau xanh ăn.
Sau khi cơm nước xong có thể ghé vào phòng nghỉ nghỉ ngơi khoảng nửa giờ, rồi lập tức đưa bánh hoặc là xử lý đơn đặt hàng của khách hàng.
Giống như chân chạy việc đưa hàng này, bởi vì Pon là người địa phương, biết rõ đường xá, hình tượng lại tốt, cửa hàng trưởng luôn thích sai sử cậu.
Hôm nay lúc nghỉ ngơi qua đi cậu lại bị cửa hàng trưởng kêu đi đưa hàng, Pon đầu choáng váng, bởi vì cậu cảm thấy chính mình đôi mắt đều không mở ra nổi, rất muốn ngủ, rất muốn rất muốn ngủ.
Cửa hàng trưởng thấy thế lập tức kêu nhân viên khác của cửa hàng đi: "Pon, nếu như thân thể cậu không thoải mái có thể xin nghỉ, không cần miễn cưỡng đi làm."
Pon mặt đỏ tới mang tai, dùng sức xoa xoa đôi mắt không mở ra được của mình, nói: "Thân thể em không sao, chỉ là cảm giác hơi mệt mỏi......"
Cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, lập tức đứng lên muốn đi toilet rửa mặt, làm cho mình thanh tỉnh một chút.
Ai biết lúc đứng lên trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa, cảm giác giống như chính mình tùy thời đều có thể té xỉu, cậu chịu không nổi mà ngồi trở lại trên ghế.
"Pon, làm sao vậy?" Cửa hàng trưởng thấy cậu ngồi một chỗ không động đậy, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của cậu dò hỏi.
Pon lắc đầu, một lát sau cảm thấy đã tốt hơn một chút, rồi nói với cửa hàng trưởng: "Cửa hàng trưởng, em thấy em hôm nay vẫn nên xin nghỉ, không cần tính ngày công hôm nay của em."
Cậu cảm giác chính mình thật sự không được, thân thể có thể đã xảy ra vấn đề nào đó.
"Thật là, trở về nghỉ ngơi đi, tính cho cậu nửa ngày." Cửa hàng trưởng có lòng tốt mà đỡ Pon đi ra ngoài, ở ven đường giúp cậu kêu xe, thuận tiện dặn dò nói: "Thời tiết quỷ quái này quá nóng, người bị cảm nắng đặc biệt nhiều, nếu như cậu cảm thấy ngày mai còn không đi được, vậy thì hôm sau nữa hãy đến làm."
"Cảm ơn cửa hàng trưởng." Pon liên tục nói lời cảm ơn.
Cậu ngồi vào trong xe, tình huống thoạt nhìn xác thật không tốt, cả người hữu khí vô lực.
Tài xế lái xe nói: "Bị cảm nắng hả? Muốn đi bệnh viện xem một chút hay không?"
Thật lâu sau này Pon nhớ lại sự tình hôm nay, cậu nhịn không được mà nghĩ, nếu như lúc ấy chính mình nói không đi, hậu quả sẽ thế nào nhỉ?
Pon không biết.
Cậu hiện tại chỉ biết là bệnh trạng của chính mình giống như không phải bị cảm nắng, chỉ là không biết vì sao tình trạng thân thể lại trở nên suy yếu thế này.
Tuy rằng đến bệnh viện kiểm tra phải bỏ tiền, nhưng mà, cậu sờ sờ tiền lương mới vừa phát trong túi của mình, nghĩ đi kiểm tra một chút mới an tâm hơn.
"Vâng, đi bệnh viện thôi."
Bác tài xế có lòng tốt, đưa người đến cửa bệnh viện, lòng còn nhiệt tình mà nói: "Chính cháu có thể đi đăng ký hay không, cần bác đưa cháu đi hay không."
BẠN ĐANG ĐỌC
(SailubPon) Gả cho lão công nhà giàu - chuyển ver
FanficMọi chuyện bắt đầu từ một ngày Pon ra ngoài lại uống rượu, lúc ấy tùy tiện chọn một tên đàn ông thuận mắt rồi lên giường. Kết quả sau một tháng tự nhiên cảm thấy đầu choáng váng cảm thấy ghê tởm mệt rã rời, thế là trúng thưởng. Giữa đứa trẻ và đại h...