Pon đi vào trong khách sạn nhiệt độ đột ngột giảm xuống, một cổ khí lạnh ập vào trước mặt, thổi hai tay cậu đến lạnh run, trên làn da tức khắc nổi đầy da gà.
Đây là một trong những N cái bệnh trạng cậu phát hiện sau khi mình mang thai, đối với sự thay đổi của nhiệt độ không khí vô cùng mẫn cảm.
Bởi vì không xác định có thể tạo thành nguy hại gì hay không, sau khi cậu đi được vài bước, quyết định quay ngược trở ra đứng dưới mái hiên, để không bị thái dương phơi nóng là tốt rối.
Trên đầu mũ lưỡi trai che khuất một phần tầm mắt, Pon không có chú ý tới hướng đối diện với mình có một tiên sinh đang đi đến, trực tiếp đụng phải đối phương.
"Xin lỗi......" Pon hoảng loạn mà ổn định cơ thể, lui về phía sau vài bước.
Đây cũng là một trong những di chứng do mang thai, cậu vô cùng sợ hãi mình bị té ngã.
Đụng vào cậu là một thân thể cao gầy rắn chắc, đối phương đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, không chịu ảnh hưởng một chút nào cả.
"Cậu tìm tôi làm gì?"
Một thanh âm quen thuộc vang lên ở đỉnh đầu Pon, cậu ngơ ngác mà ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: "Khun Sailub?"
Có cái gì để kinh ngạc chứ.
Sailub cau mày nói: "Không phải cậu tìm tôi sao?"
"Ơ, đúng vậy." Pon gật đầu, bất ngờ là bởi vì đêm qua không có nhận được hồi đáp, dựa theo ý trên mặt chữ, tỷ lệ đối phương sẽ không tới lên tới 99%: "Cảm ơn anh đã đến nơi hẹn." Nếu tới, cậu liền không dong dài: "Chúng ta hiện tại tìm một nơi an tĩnh kín đáo nói chuyện thôi."
Chỉ thấy trên mặt đối phương không có nụ cười, mặt tối xuống vài phần, nhưng chưa nói cái gì cả, trực tiếp vòng qua Pon, đi đến phía trước bàn tiếp khách.
Cần một gian phòng riêng."Đi thôi." Sailub lạnh giọng nói, nện bước sạch sẽ lưu loát mà đi, cảm giác so với ngày thường nhanh hơn vài phần.
Hiển nhiên là mang theo cảm xúc, không quá vui sướng.
Pon nghĩ tới sắp phải nói mọi chuyện liền rất hồi hộp, cậu đi theo ở phía sau, một dáng vẻ như nước sôi lửa bỏng.
Không có người khác bên trong thang máy, Sailub từ trên tường phản chiếu nhìn thấy trạng thái của thiếu niên đứng bên cạnh, cũng không phải quá tốt.
Kỹ càng tỉ mỉ mà nói chính là dáng vẻ quá miễn cưỡng.
"......" Rốt cuộc, là ai chủ động yêu cầu gặp mặt?
Nếu đã như vậy, hiện tại lại bày ra dáng vẻ không tình nguyện này cho ai xem?
Sailub cảm thấy kiên nhẫn của mình đã bị đối phương thổi bay không còn, hoặc là nói buổi sáng hôm nay không nên trời tờ mờ sáng đã tới đây.
Quả thực là, tự rước lấy nhục.
Đinh một tiếng, đã tới tầng trên.
Sailub đi nhanh bước ra thang máy, người phục vụ đi tới báo ra số phòng; mở của cho bọn họ rồi pha trà.
Vào thời gian lúng ta lúng túng này, hỏi bọn họ sẽ ăn bữa sáng hay là ăn cơm trưa.
Thực đơn đặt ở trước mặt Sailub, hắn tùy ý quét mắt, lại tùy ý chọn mấy món nổi tiếng ở đây.
Chỉ có hai người mà nói, phân lượng rất dư dả.
"Cô có thể đi ra ngoài, không có việc gì không cần tiến vào." Sau khi chọn xong đồ ăn, HSailub liếc mắt nhìn người phục vụ một chút.
"Vâng, thưa khun." Người phục vụ mỉm cười mà rời đi, còn giúp bọn họ đóng lại cửa phòng.
Ngồi ở gần đó Pon thở dài ra một hơi, đôi tay ở phía dưới cái bàn siết chặt, cậu ngẩng đầu hai mắt nhìn thẳng Sailub: "Khun Sailub, chuyện tôi nói tiếp theo đây có thể thực vớ vẩn, nhưng tuyệt đối là sự thật."
Cậu nói xong, từ trong túi móc ra báo cáo xét nghiệm máu ngày hôm qua, phía trên có kết quả chẩn đoán của bác sĩ, đặt ở trên mặt bàn đẩy cho đối phương: "Anh nhìn trước đi."
Sailub không có lập tức đưa tay ra lấy, mà là nhìn cách hành sự kỳ quái của thiếu niên: "Kỳ thật cậu hôm nay cũng không muốn đến tìm tôi."
Nhưng là giống như đã xảy ra chuyện gì đó bất đắc dĩ, cho nên đối phương mới tới.
Pon không nói gì: "......" Rất nhiều lúc cậu đều cảm thấy người này chú ý điểm thực lạc đề, thật sự luôn.
Cũng còn tốt, bởi vì đối phương tựa hồ cũng không phải rất chấp nhất đáp án, sau khi hỏi xong không bao lâu, liền đưa tay lấy qua báo cáo, ở trước mắt xem xét.
Từ trên tiêu đề, có lẽ là một tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ.
Lại nhìn kỹ, là báo cáo kiểm tra sức khỏe của thiếu niên, hạng mục là xét nghiệm máu, cụ thể những số liệu nhìn thấy cũng không hiểu, trực tiếp nhìn kết quả chẩn bệnh phía dưới của bác sĩ.
Khi nhìn đến chữ có thai, ấn đường Sailub hung hăng nhảy dựng, cho đến khi nhanh chóng xem hoàn chỉnh đoạn chữ kia, hắn bang một tiếng đập báo cáo ở trên bàn, ẩn ẩn tức giận hỏi: "Cậu có ý gì?"
Anh cho rằng Pon làm một báo cáo hoang đường giả dối tới lừa gạt mình.
Đối phương quả nhiên không tin, giống như trong dự kiến của cậu.
"Cho nên tôi mới nói thực vớ vẩn" Pon căng thẳng nói: "Nếu như anh không tin, có thể lập tức dẫn tôi đi kiểm tra, tôi cũng không thể mỗi một bệnh viện đều thông đồng được, có đúng không?"
Một học sinh bình thường, hoàn toàn không có loại năng lực này.
"Mang thai? Năm tuần?" Sailub gắt gao trừng mắt nhìn tờ báo cáo trước mặt mình, cảm thấy thực không thể tưởng tượng: "...... Coi như cậu mang thai, cậu muốn nói với tôi, đứa nhỏ này là của tôi?"
Pon gật đầu: "Vốn dĩ chính là của anh mà, tôi cũng chỉ cùng anh lên giường."
"......" Trong khoảng thời gian ngắn Sailub nói không nên lời dù là nữa chữ, anh vẫn là không tin, quá vớ vẩn, có lẽ đối phương chỉ là cùng mình tạo ra một trò đùa ác liệt thôi.
Nếu thật sự là như vậy...... Anh quả thực sẽ giết người.
Đối phương hiện tại nên cầu nguyện tốt nhất mình không nói dối.
"Tôi không cần thiết lừa anh, chúng ta có thể bây giờ liền đi kiểm tra, bệnh viện tùy anh chọn......" Pon chịu không nổi sự im lặng này, cũng chán ghét bị người không tin tưởng, biện pháp chứng minh tốt nhất chính là để cho đối phương đi cùng mình một chuyến, lại kiểm tra thêm một lần nữa.
"Vì cái gì đột nhiên đi làm xét nghiệm máu?" Sailub chất vấn.
Pon đỏ mặt, trả lời: "Bởi vì do phản ứng mang thai, buồn nôn ói mửa, thích ngủ, té xỉu...... Nên mới đi kiểm tra, bác sĩ thay tôi bắt mạch phát hiện."
Sailub không thể ngờ hơi hơi thở hổn hển, nỗ lực bảo trì bình tĩnh: "Theo như cậu nói như vậy, cậu tới tìm tôi là muốn tôi phụ trách?"
Cũng không phải không thể, nếu......
"Bác sĩ nói nếu muốn người ta giải phẫu cho cần phải có cha mẹ ký tên, tôi không muốn để cha mẹ biết," Pon nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ anh quen biết rộng hơn, cũng so với tôi có chủ ý hơn, cho nên muốn xin anh giúp đỡ, ký tên cho tôi làm phẫu thuật."
"...... Cái gì?" Sailub bàn tay gác lên mặt bàn gắt gao nắm chặt, không thể tưởng tượng mà trừng mắt với thiếu niên, tức giận đến gan hắn cũng đau: "Cậu muốn để người ta phẫu thuật? Phá bỏ con của tôi?"
Nắm tay nện ở trên bàn vang lên tiếng động mạnh, dọa Pon nhảy dựng.
"......" Mặt cậu trắng bệch nói: "Anh, anh muốn sao?"
Sailub nổi nóng rồi: "Vô nghĩa!" Đối phương quả thực vô tri, ngu xuẩn! "Cậu có biết đứa nhỏ này có bao nhiêu quý giá hay không?" Cả nhà vì anh lao tâm tốn sức, mà đối phương lại dám có cái loại ý nghĩ này......
Phanh!
Lại thêm một quyền nện ở trên cái bàn, người đàn ông lòng còn sợ hãi gầm nhẹ nói: "Sinh con ra, cậu muốn tôi phụ trách ra sao đều được!"
Sao cũng được hết, anh không hề đắn đo.
Cho dù đối phương dùng công phu sư tử ngoạm, đưa ra chút yêu cầu vô lý, trừ bỏ đáp ứng anh còn có thể thế nào?
"Tôi sẽ sinh con ra cho anh" Ngón cái Pon quét qua bụng một chút, nghĩ thầm đối phương tình nguyện muốn cũng tốt, nói làm sao cũng là một sinh mệnh nhỏ, có thể đi vào thế giới này dĩ nhiên là tốt nhất: "Chính là tôi lập tức phải khai giảng......"
Hiện tại đều đã tháng tám.
"Tạm nghỉ học." Sailub lập tức nói, thái độ rất cứng rắn, ngữ khí chân thật đáng tin: "Trong lúc mang thai, tôi không có khả năng cho cậu đi học." Có nhiều nguy hiểm, khi ra ngoài cũng như vậy.
Gần đây trong nhà khó khăn như vậy, tạm thời không đi học cũng tốt, nhưng mà Pon lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Tạm nghỉ học hình như cũng phải có cha mẹ ký tên." Nếu bị cha mẹ biết tạm nghỉ học, chắc chắn sẽ hỏi lý do.
Đến lúc đó mình nên làm sao dấu diếm?
"Chuyện đó cậu không cần nhọc lòng, tôi sẽ xử lý." Sailub một lần nữa điều chỉnh tốt dáng ngồi do vừa rồi quá kích động làm cho thất thố, nỗ lực thả lỏng mà nói: "Hiện tại việc quan trọng là xác định cậu không có nói dối."
"Hiện tại liền có thể đi làm kiểm tra......" Pon há miệng nói.
"Cơm nước xong lại nói." Sailub đánh gãy lời đối phương, nới lỏng cà vạt làm chính mình hít thở không thông: "Một hai giờ sau, chờ đến đó rồi đi."
Nếu đối phương đều nói như vậy, Pon đành phải ngậm miệng.
Trên thực tế trong đầu cậu rất lộn xộn, cảm thấy chính mình đã đáp ứng một chuyện không thể tưởng nổi.
Nhưng mà, có thể giữ được sinh mệnh nhỏ này dĩ nhiên là chuyện tốt, hơn nữa Sailub thoạt nhìn có tiền như vậy, bé con đi theo hắn chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Pon cơ hồ liền kiên định, muốn đem bé con sinh ra rồi để cho Sailub nuôi nấng.
Trong lúc Pon đang rũ mắt rối rắm, một tầm mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, hoàn toàn không buông tha từng cái biểu tình trên mặt cậu, từng động tác nhỏ.
Mãi cho đến khi người phục vụ gõ cửa tiến vào, không khí trong ghế lô lại trở nên trầm mặc.
Món ngon xinh đẹp mỹ vị được mang lên bàn, tản ra mùi hương dụ người khiến lòng người động đậy.
Không phải hương vị dầu mỡ, chỉ là mùi thơm đơn thuần của đồ ăn.
"Những món ăn này, người mang thai có thể ăn sao?" Sailub quay đầu nhìn người phục vụ, hỏi rõ ràng.
Xét thấy trên mặt bàn chỉ có hai vị khách, giới tính đều là nam, người phục vụ vô cùng kinh ngạc, nhưng tinh thần thì hỏi gì đáp nấy, cô xem xét một lần, cẩn thận trả lời: "Khun, trừ thịt cua hấp có tính hàn, những món khác đều có thể ăn."
"Vậy đem xuống đi." Sailub lập tức nói.
Người phục vụ lại là sửng sốt: "Vâng, được." Cô bưng đĩa cua đi xuống, lòng nghĩ thầm, có thể là trong chốc lát sẽ có thai phụ tới.
Không nghĩ tới thiếu niên trên chỗ ngồi đã mặt đỏ tới mang tai, hận không thể tìm một khe hở để chui vào trốn đi.
Bởi vì cậu cảm thấy rất khó chịu, chính mình là người đặc thù ở bên trong ngàn vạn người, thân là đàn ông lại mang thai, người khác sau khi biết sẽ coi mình trở thành quái vật......
Đây cũng là nguyên do Pon không dám nói cho cha mẹ, cậu nói ra cũng không phải chuyện tốt gì, xảy ra chuyện như vậy, nói không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
"Không cần quá câu nệ, chọn món cậu thích ăn." Sailub chuyên chú như cũ mà nhìn cậu.
Người đàn ông biểu tình nghiêm túc làm người ta cảm thấy rất áp lực, cơ hồ làm người nghĩ không ra, lúc ở câu lạc bộ chơi, người đàn ông này cũng sẽ cười, cũng sẽ đùa cợt người khác.
Chuyện kia phảng phất đã thật lâu trước đây rồi, ấn tượng Pon rất mơ hồ.
"Cảm ơn." Cậu cầm lấy chiếc đũa, đối với đồ ăn cảm thấy tương đối hứng thú trước mặt mình xuống tay.
Ăn vào một ngụm, kinh ngạc cảm thán với trù nghệ của khách sạn lớn, chính là cùng những chỗ khác không giống nhau, ăn rất ngon.
"Bên tay trái là món canh cậu nếm thử." Thanh âm Sailub lại vang lên.
"Được......" Pon buông chiếc đũa, sờ sờ cái nắp không quá nóng liền đem nó mở ra, cầm lấy muỗng sứ bên cạnh, bắt đầu múc một muỗng nếm thử một chút, hương vị thực nhạt, không có mùi tanh và dầu mỡ.
BẠN ĐANG ĐỌC
(SailubPon) Gả cho lão công nhà giàu - chuyển ver
FanficMọi chuyện bắt đầu từ một ngày Pon ra ngoài lại uống rượu, lúc ấy tùy tiện chọn một tên đàn ông thuận mắt rồi lên giường. Kết quả sau một tháng tự nhiên cảm thấy đầu choáng váng cảm thấy ghê tởm mệt rã rời, thế là trúng thưởng. Giữa đứa trẻ và đại h...