Chương 12 - Người Yêu Đi Cùng

123 8 0
                                    

"Làm ơn, làm ơn, bạn học Trịnh Thư Ý, hãy giúp chị với!"

"Này....em vẫn sợ mình không làm được."

Trịnh Thư Ý cau mày suy nghĩ về vấn đề khó khăn này, đầu bên kia điện thoại là Dữu Tử, bà chủ mà cô đã làm việc cùng một thời gian dài khi còn làm người mẫu ảnh để kiếm tiền ở trường đại học.

"Chị ơi, lâu rồi em không nhận đơn hàng, sợ rằng sẽ làm không tốt. "

"Đừng nói vậy. Chị nói cho em biết, em chỉ cần đứng ở đó thôi,  cũng đã trở thành một bức tranh tuyệt đẹp rồi. Chúng ta chỉ cần thay quần áo trong cửa hàng và chụp ảnh thôi. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Chị thực sự là không tìm được người nào phù hợp hơn nữa, giúp chị với ~ "

"Chị biết đấy, nếu chị nói như vậy rồi, em làm sao có thể từ chối chị? Hãy cho em thời gian và địa điểm."

Trịnh Thư Ý khẽ rùng mình, chị Dữu Tử vẫn rất giỏi khen ngợi người khác, điều này khiến cô cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng ngày trước, chị ấy đã giúp cô rất nhiều, bây giờ cô không có lý do gì để từ chối cả.

"Làm sao vậy, gọi điện thoại làm em rối rắm như thế."

Cố Vân Tranh từ phía sau ôm lấy Trịnh Thư Ý, Trịnh Thư Ý mềm mại tựa vào trong ngực anh, mặc cho anh ôm.

"Không phải khi còn ở trường đại học em từng làm người mẫu bán thời gian sao? Bà chủ nhờ em giúp cô ấy chụp vài bức ảnh."

Bàn tay của Trịnh Thư Ý đặt lên tay Cố Vân Tranh đang ôm mình, nghiêng mặt nhìn về phía anh. Ngoại trừ một số khoảnh khắc đặc biệt, ở nơi đặc biệt, thì anh luôn tỏ ra dịu dàng, đối xử với cô như một đứa trẻ.

"Không được."

Sau một lúc im lặng, Trịnh Thư Ý vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Cố Vân Tranh kiên quyết nói 'không được.' Nhìn thấy anh cau mày, trông còn rối rắm hơn cô lúc trước.

"Anh chỉ là, không thích người khác nhìn chằm chằm vào em."

Cố Vân Tranh bất đắc dĩ thở dài, có chút không vui, không phải anh để ý cô đi 'cứu nguy giang hồ ', mà đơn giản là anh không muốn vợ mình bị người khác nhìn chằm chằm, nam nữ già trẻ đều không được, ngoại trừ anh, tốt nhất cũng đừng nhìn thấy vẻ đẹp của cô, đó mới là vô cùng tốt.

"Cố Vân Tranh, anh làm quá rồi."

Trịnh Thư Ý cười rất khoa trương, trong lòng nhộn nhạo, cô hôn lên cằm Cố Vân Tranh và nhẹ nhàng nói:

"Anh đang làm gì vậy? Chỉ là chụp ảnh thôi mà. Anh có thể đi cùng em được không?"

Cố Vân Tranh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, từ đôi mắt quyến rũ đến đôi môi đỏ mọng mê người, còn cả đuôi mắt phiếm hồng, anh thực sự không thể sống thiếu cô, anh vẫn luôn biết điều này.

"Không đi thì thôi, em tìm Giang Quân cùng đi." - Trịnh Thư Ý cười rạng rỡ, lại gần hôn anh một cái, "Vậy phiền giáo sư Cố ở nhà một mình nha ~"

"Em tìm Giang Quân làm gì? Đừng làm phiền bạn thân của em cùng Viên tổng vì chính sách sinh sản của quốc gia làm cống hiến  có được không?"

(Trans) Người yêu không thể bỏ lỡ, của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ