7

108 18 1
                                    

Chậm rãi cố gắng mở mí mắt nặng trĩu vì nhắm quá lâu ra, đập vào mắt em là một anh chàng tựa như thiên thần, thật tình đã làm em hoang tưởng vì mất sức quá nhiều mà trong phút chốc nghĩ rằng bản thân đang ở một nơi có chốn bồng lai tiên cảnh. Trước mắt em, hiển nhiên rồi, là Soobin hyung, nhưng mà ảnh đẹp dã man mọi người ạ, phải nói là cực kì cực kì mê hồn. Mới vừa cảm thấy bản thân đã ổn hơn đôi chút thì giờ đây lòng ngực em lại rạo rực thêm một lần nữa. Dù không chạm vào nhưng em có thể cảm nhận được thân nhiệt mình đang càng ngày càng nóng lên và có lẽ bây giờ má em cũng đã hây hây đỏ như trái cà chua rồi. Ôi thật là, chả lẽ em lại sắp xỉu một lần nữa sao ? Nhưng sẽ thật sự xấu hổ lắm nếu xỉu đi chỉ vì lý do nằm ở khuôn mặt của người ta..

Ấy thế mà cũng vì mãi mê ngắm nhìn dung nhan của người đối diện mà em quên mất luôn tình hình xấu hổ vừa nãy. Thấy em cứ nhìn vô định về một hướng mà lắm lúc lại cười cười làm anh ấy phải gọi tên giật hồn em lại:

"Huening à, em không sao chứ ?". Anh nhoẻn miệng cười rồi đưa tay huơ huơ vài cái trước mặt em. Chẳng thấy em đáp lại nên ảnh đã gọi thêm vài lần nữa:

" Huening à...àn nhón...Ningie ơi.. Kai à..

" Huening Kai !"

CHẾT!

Giật mình vì tiếng gọi lớn của anh, nhưng rồi chỉ trong một nốt nhạc, em rất nhanh nhẹn mà chỉnh đốn lại bản thân, thu hồi lại tầm mắt kì cục mới cố gắng lên tiếng trả lời anh:

" Em..em ổn ạ, he..he".

"..Ừm..Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng nhé, nhưng em thật sự không sao rồi. Em đã làm phiền tới khoảng thời gian quý báu này của anh nhiều rồi, thật lòng em rất xin lỗi ạ."

Ngượng ngùng nói lời xin lỗi vì cảm thấy rất áy náy với sự việc lần này, tay trái chẳng thể tự chủ mà bất giác đưa lên xoa xoa cái gáy nóng hổi bị che đi bởi băng gạc trắng muốt trở nên lạnh ngắt vì nhiệt độ phòng bệnh.

Bỗng bầu không khí đột nhiên bị bao trùm bởi một khoảng lặng đến lạnh người sau câu nói đó.

Anh chẳng nói thêm câu nào cả, em lại còn chẳng dám ngước lên nhìn anh vì sự thẹn thùng vẫn còn đang âm ỷ trong lòng. Em tự hỏi biểu hiện của anh bây giờ trông như nào nhỉ, anh đang nghĩ gì mà im lặng dữ vậy ta, tò mò thật.

"Không có phiền gì hết, là vì anh lo lắng nên mới đến xem em, thật tình, anh chỉ là muốn chăm sóc em thôi, nhóc ngốc".

Anh nhẹ nhàng lên tiếng để phá vỡ đi cái sự im ắng ngột ngạt khó thở bỗng dưng bị bao trùm.

Hai mắt em mở to như không tin vào tai mình mà ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Từng chữ từng chữ trong câu nói ấy cứ như mật ngọt mà rót vài tai em tất không chừa giọt nào. Chưa bao giờ em thấy đại não muốn nổ tung ngay lập tức như bây giờ.

Chết thật, anh có cần phải ngọt ngào và dễ thương đến thế không hả Soobin. Anh có biết lời nói đó có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến em như thế nào không hả ! Thử hỏi xem có ai suy nghĩ bình thường được sau lời nói rất dễ hiểu lầm thế kia không, ai nghĩ được thì em bái lắm đấy, còn em, hiển nhiên là không, bởi lời nói chân thành ấy đã chạm tới ngọn lửa muốn giấu nhẹm đi nơi ngực trái em mất rồi.

Không Thể Với Tới - SooKaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ