//
"Cho dù không nhớ về quá khứ, tôi vẫn sẽ yêu cậu."
Trước khi chia tay trên sườn đồi ngày hôm đó, Trương Hân hỏi Hứa Dương Ngọc Trác rằng nàng đã ở đâu trong thời gian ở thế giới loài người, Hứa Dương Ngọc Trác nhún vai và trả lời: "Tôi là một ác ma cô đơn đến từ địa ngục. Tôi không thể tìm được một nơi nào để ở." "Nếu muốn quay về đó thì sẽ cần không ngủ. Dù sao thì ngủ cũng không phải là điều cần thiết đối với ma quỷ."
Mặc dù nói như vậy là đúng nhưng trước đây ngủ được coi là sở thích của Hứa Dương Ngọc Trác, sự thư giãn sau một giấc ngủ sâu không thể được mang lại bởi những hoạt động khác, sau một đêm vui vẻ, một giấc ngủ ngon lại càng hạnh phúc hơn, thậm chí có khi bạn có thể mơ một giấc mơ ngọt ngào. Điều quan trọng nhất là nàng có thể buông bỏ tất cả và chìm vào giấc ngủ sâu mỗi đêm trong vòng tay của Trương Hân, rồi thức dậy với nụ hôn ngọt ngào của người yêu vào rạng sáng hôm sau.
Chỉ là bây giờ Hứa Dương Ngọc Trác không tìm được hứng thú để ngủ ngon, không có Trương Hân ở bên cạnh, niềm vui khi ngủ chỉ còn một nửa.
Tuy nhiên, Hứa Dương Ngọc Trác đã cố tình làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn nhiều trước mặt Trương Hân, nàng dường như là một cô gái vô gia cư tội nghiệp, phải lang thang trên đường mỗi đêm.
Vị linh mục tốt bụng và ngây thơ sau đó đã đưa nàng về nhà mình.
Đã cắn câu. Hứa Dương Ngọc Trác hơi nhếch khóe môi khi đi theo Trương Hân vào nhà.
Để người lạ xuất hiện trong cuộc sống bình yên của mình là khiến vị linh mục luôn suy nghĩ, dọc đường cô không ngừng tự an ủi mình: "Tôi đang báo đáp lòng tốt của mình với cô ấy. Cô ấy là vị cứu tinh của tôi". Cũng không ngừng tự an ủi mình, cô chưa bao giờ coi người bạn cùng phòng mới này là bạn gái cũ của mình.
Đối mặt với phòng ngủ duy nhất trong nhà, vị linh mục hào phóng nói: "Cô có thể ngủ trong phòng ngủ, còn tôi sẽ ngủ trên ghế sofa."
Hứa Dương Ngọc Trác không khách sáo với cô, bước vào phòng để xem xét kỹ hơn nơi nàng sẽ ngủ sau này, nàng thầm vui mừng vì được cô quan tâm đến, mặc dù đây có thể chỉ là cách tiếp đón của Trương Hân hoặc một hành động thể hiện sự hiếu khách để trả ân tình. Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh cô ấy là được.
Ác ma không cần ăn thức ăn của con người để tồn tại, nhưng điều này không thể ngăn cản Hứa Dương Ngọc Trác quấy rầy Trương Hân nấu một bữa tối thịnh soạn cho nàng, dù sao ma cà rồng không cần ă, nhưng điều đó cũng không ngăn cản Trương Hân nấu ăn ngon. Nhìn thấy ma cà rồng đang nấu cơm với dầu và muối trong bếp, ánh mắt Hứa Dương Ngọc Trác dịu dàng đến mức có thể hóa thành một vũng nước, nàng đi đến phía sau cô nhìn đồ ăn trong nồi, giả vờ tò mò hỏi.
"Cậu học nấu ăn khi nào?"
Trương Hân nhún nhún vai: "Tôi không nhớ, đột nhiên biết được từ lâu."
Trên thực tế, Hứa Dương Ngọc Trác biết rất rõ câu trả lời cho câu hỏi này, khi nàng còn ở thế giới con người, nàng suốt ngày quấy rầy Trương Hâ để mua đồ ăn nhẹ của con người cho nàng trên đường phố, thậm chí cô còn đi đến một nhà hàng để mua đồ ăn vặt cho nàng. Hứa Dương Ngọc Trác ở một cửa hàng nào đó đã nhai món bít tết mà Trương Hân đã cắt cho nàng và nói với cô với đôi mắt mèo nheo: "Sau này chúng ta ăn khắp thế giới được không? Dù sao chúng ta cũng có thể sống rất lâu." Trương Hân nghiêm túc cắt miếng bít tết của Hứa Dương Ngọc Trác, sau khi nghe nàng nói, ngẩng đầu lên và nhìn nàng với đôi mắt cong: "Được."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hân Dương ] Rashomon
Short StoryNhững tiếc nuối trong quá khứ cuối cùng sẽ trở thành hạnh phúc của tương lai. "Cô là ai?" ....... "Tôi xin lỗi, cho dù chúng ta thật sự yêu nhau thì bây giờ tôi cũng không nhớ được gì cả..."