chapter 7. something went wrong and we tried so hard to fix it.

230 28 2
                                    

[wonwoo]

Trong War and Peace, Leo Tolstoy đã viết: "Ai cũng có khuyết điểm cả, họ giống như quả táo mà Thượng đế cắn dở. Có những người khuyết điểm không khó gì che giấu, bởi vì Ngài thích mùi thơm của họ."

Tôi chỉ là một người bình thường, nhưng có lẽ lại quá thơm, thơm hơn hẳn những người khác, đủ để khiến Thượng đế cứ liên tục xấn tới cắn xé tôi không tha.







Không như những đứa trẻ khác, tôi chưa bao giờ được mẹ kể cho nghe chuyện cổ tích. Mẹ cho tôi ngủ cùng, nhưng đổi lại, mẹ chơi đàn cho tôi nghe. Debussy, Liszt, Schubert, tôi không thích lắm nhưng chỉ cần là mẹ chơi thì tôi sẽ nghe.

Gia đình tôi sống chủ yếu nhờ vào kinh tế của ba. Mẹ là nghệ sĩ dương cầm, công việc thì bấp bênh mà chắt bóp cũng chẳng được bấy nhiêu. Nhiều đêm, tôi nghe tiếng cha cằn nhằn mẹ, bỏ quách cái nghề đấy rồi kiếm việc làm công ăn lương đi, còn lấy tiền nuôi con. Mỗi lúc như vậy, hai bên tai tôi lại bị ép gối đau điếng, vẫn không thể ngăn những tiếng quát tháo cứ trôi lọt vào tai.

Rồi, cha tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tâm lý. Rối loạn lưỡng cực. Đừng nói đến tiền chạy chữa, tiền nuôi sống gia đình còn chẳng có. Mỗi lần phát bệnh, cha sẽ đánh tôi, rồi lại khóc thương xin lỗi vào ngày hôm sau. Mẹ chẳng khi nào có ở đó.

Một hôm, mẹ bỗng dưng cười với tôi thật dịu dàng. Khi đó tôi mười hai tuổi.

Mẹ nắm tay tôi đi cả một đoạn đường dài. Mẹ nắm tay tôi dẫn tới công viên mới mở trên cuộc lộ, nắm tay tôi chạy trên thảm cỏ xanh mướt, nắm tay tôi nằng nặc kêu tôi lên xích đu để mẹ đẩy, nắm tay tôi cả trên đường về, khi ánh đèn đường đã rọi bóng.

Bàn tay lướt trên phím đàn điêu luyện, bàn tay tát mạnh vào má cha, bàn tay miệt mài quệt đi hai hàng nước mắt, bàn tay dịu dàng xoa đầu tôi.

Mẹ ôm lấy mặt tôi, lau sạch nước mắt dấp dính. Nhưng mẹ lại chẳng lau nước mắt cho chính mình. Mẹ chỉ ôm tôi.

"Từ giờ mẹ không thể gặp Wonwoo được nữa, nhưng bất cứ khi nào con cần mẹ, mẹ sẽ lập tức phá lệ mà chạy đến bên con."

"Mẹ sẽ không quên Wonwoo đâu. Con cũng đừng quên mẹ nhé?"

Là nó, hạnh phúc cuối cùng còn sót lại dành cho tôi trước khi tất thảy mọi thứ đều tan vỡ.







Năm mười sáu tuổi, tôi bị chính người cha ruột đạp đổ ước mơ.

"Đã bảo là đừng có học con mẹ mày rồi, mà mày cứ càng ngày càng giống cô ta. Nhà này có một kẻ điên thôi là đủ lắm rồi."

Tôi cắn răng hứng chịu gót giày của cha đạp lên lưng. Cơn bệnh của cha lại tái phát, cơn đau cũng bắt đầu râm ran khắp thân thể tôi. Những vết bầm mới đè lên chằng chịt các vệt cũ còn chưa phai. Qua khoé mắt, tôi liếc lên chiếc điện thoại để bàn trên kệ tủ.

Chỉ nhớ duy nhất số của một người, nhưng lại chẳng bao giờ gọi được.

Thở dốc qua cơn đau, tôi chợt nhận ra cha đã ngừng xuống tay từ lâu. Có lẽ vì hôm nay tôi không phản kháng, mọi chuyện kết thúc cũng nhanh hơn. Tôi lăn qua một bên, tựa đầu lên sàn gạch lạnh băng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Feb 04 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

17 | wonsoon/haosoon | i miss you, i'm sorryNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ