Tiết thể dục.
Thầy thể dục bảo một nhóm nam sinh vào phòng dụng cụ lấy mấy quả bóng chuyền. Đa phần những quả đó mềm nhũn, phải dùng bơm mới bơm những quả bóng căng tròn. Tổng cộng có tám quả bóng, chỉ cần hai người đi lấy là đủ, nhưng có những người ham vui, muốn đi lấy cùng. Do đó, số người đi lấy bóng chuyền lên đến tám người.
"Mấy anh đấy! Lấy có quả bóng chuyền thôi mà cũng lề mề. Nhanh chóng tập trung vào hàng.”
"Vâng.”
Thầy giáo giảng dạy sơ qua về lý thuyết môn bóng chuyền, dạy bọn họ cách cầm quả bóng sao cho đúng. Sau đó, gọi những bạn nam đứng lên trước làm mẫu lại động tác khi nãy, đa số nhóm con trai học hiểu nhanh hơn con gái nên được giao trọng trách giúp các bạn nữ tập kỹ thuật chuyền bóng cao tay và đệm bóng thấp tay.
Người phụ trách giúp cô là Phùng Minh Trí.
Công tâm mà nói kỹ thuật của Trí khá kém so với nhóm con trai, nhưng không đến mức quá tệ, vẫn có thể đạt chuẩn chỉ tiêu. Cậu ôm chặt quả bóng bảo Vĩnh Hiên đứng cách mình một khoảng.
“Tớ ném nhé!”
"Ừm.”
Khả năng học hiểu của Hiên khá nhạy, chỉ cần nhìn qua vài động tác mẫu của Trí là đã có thể tập đúng động tác. Cô ôm quả bóng ném về phía Minh Trí, cậu ta nhanh chóng đỡ được.
"Tập nữa không?”
"Không á.”
Có một nhóm con trai xin phép thầy chơi bóng chuyền qua lưới. Thầy thể dục gật gù, đồng ý, cứ thế nhóm con gái tranh thủ thầy giáo không để ý, ngồi xếp bằng trên bậc tam cấp, mắt nhìn về phía các chàng trai mặc áo thể dục xanh trắng, miệng không khỏi thở dài.
"Tại sao lớp mình không học bóng rổ nhỉ? Vì như thế có cảm giác giống trong tiểu thuyết hơn.”
“Cậu tưởng bóng rổ dễ chơi lắm à? Cầm nặng lắm đấy. Với lại nghe nói khó chơi lắm!” Người bên cạnh nói thêm.
“Tớ thì sao cũng được. Có trai đẹp là được.”
"Chuẩn khỏi nói.”
"Nhưng mà, lớp mình đâu có ai đẹp trai.”
"Haiz, không sao. Trong khối có trai đẹp là được.”
Sau đó, bọn nghĩ đến gương mặt mê hoặc lòng người của nam sinh lớp bên cạnh, hai gò má bỗng chốc đỏ lên, mỉm cười the thẻ. Hình như hôm nay, lớp cậu ấy không có tiết trong trường, bọn họ không thể ngắm nhìn được. Mặc dù Hiên ngồi bên cạnh, nhưng cô không mảy may quan tâm đến cuộc trò chuyện, ánh mắt rơi vào vị trí sau lưng bọn họ.
Cảnh Duy, cậu ấy không chơi bóng chuyền cùng các bạn nam trong lớp.
Không lẽ là do kỹ thuật của cậu không tốt?
Không đúng, cô đã quan sát kỹ càng từ xa. Cô cảm thấy cậu là một tay chơi bóng rất cừ cơ mà!
Dù sao cô cũng muốn nhìn cậu chơi bóng chuyền. Vì cô nghĩ cậu sẽ rất đẹp trai khi chơi bóng.
Rất tiếc là xuyên suốt buổi học thể dục, cô đều không nhìn thấy cậu ra sân. Trong lòng, có chút hụt hẫng.
Trời tháng mười nắng gắt gỏng, gió cũng vì thế mà mang theo hơi nóng rát. Duy vặn vòi rót đầy nước vào chai nhựa, tay còn lại khóa vòi nước, co chân tiến về phía dãy phong học. Phòng ôn thi đội tuyển học sinh giỏi toán nằm sát vách với phòng ôn thi đội tuyển học sinh giỏi lý. Cho nên thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng giảng dạy của thầy giáo bên cạnh, nào là lực hướng tâm, lực ma sát, lực hấp dẫn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ánh Trăng Vẫn Luôn Đợi Người
RomanceHiên áp bàn tay lên gương mặt kia, mân mê từng đường nét trên gương mặt, từ hàng lông mày kiếm, chiếc mũi dọc dừa và cuối cùng là đôi môi mỏng. Cô còn cố ý miết nhẹ bờ môi, cười ghẹo, giọng điệu như trêu chọc "gái nhà lành". "Bờ môi này đã thơm má a...