chương 6

178 18 7
                                    








  Hôm nay tôi ôm cái đầu đang băng bó của mình đi, tôi đi tìm chị, giá nào cũng phải tìm được chị. Giá nào cũng phải cho chị được hạnh phúc, chẳng như mọi khi tôi sẽ tìm nhà chị và hắn nhưng lần này thì khác, tôi chẳng tìm đến nhà hắn mà tìm đến nhà ba mẹ chị. Tôi muốn nói cho ba mẹ chị biết,tôi nhất định sẽ cho chị ly hôn hắn ta.

Bước đến một căn nhà, cũng không quá lớn nhưng cũng rất sang trọng, tôi chẳng cần bấm chuông, thấy nhà đang mở cửa mà tự tiện bước vào, chẳng một tí hồi hợp tôi bước vội vào với gương mặt chẳng tí cảm xúc

Khi tôi bước thẳng vào nhà, à vẫn phải cởi giầy ra cho lịch sự rồi mới tiến vào nhà, tôi tiến vào giữa sự bỡ ngỡ của ba và mẹ chị, tôi nhìn họ đầy sắt lạnh, tôi cứ ngỡ như chỉ có 2 người ở đây nhưng không

- Nguyên Hà ư? Em làm gì ở đây vậy?

Là giọng nói ấy cất lên, là giọng chị ư, Uyên Linh

Tôi ngỡ ngàng ngoảnh đầu lại nhìn chị, nơi có tiếng nói của chị. Là chị thật chị ngồi nhìn tôi đầy thắc mắc, tự hỏi trong đầu tại sao tôi lại ở đây. Có chút giật mình nhìn chị, lại nữa rồi nổi nhớ lại ập tới tim đau thắt lại, cố kèm nén mà khong trả lời chị

- cô đến nhà ba mẹ vợ tôi làm gì?

Một giọng nói cất lên là giọng hắn, là giọng người tôi câm thù nhất, tôi hướng ánh mắt về phía hắn, không còn hiền dịu như lúc nhìn chị mà thay vào đó là là ánh mắt tức giận câm phẫn

- cháu là...

Khi nghe đến đây tôi đành dẹp tạm đôi mắt tức giận ấy quay qua mẹ của Uyên Linh

- dạ, cháu là người yêu cũ của Uyên Linh

Tôi nói ra trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người ở đó, chắc họ nghĩ tôi điên nên mới bước vào đây với danh người yêu cũ của chị

- sẵn đây con muốn nói, con xin bác cho Uyên Linh, cho chị ấy ly hôn hắn ta đi, con xin bác_N.Hà_

Cô dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn vào bác ấy, tôi mạnh dạng chỉ tay về hướng hắn ta, tôi chỉ mong gia đình chị biết chị đã tổn thương đến dường nào, tôi chỉ muốn gia đình chị biết khi chị cưới hắn ta chị đã bị hành hạ như nào

Nhưng đáp lại lời nói ấy chỉ là một cái nhìn đấy phán xét và cái liếc nhìn ấy.

- việc của cô à? Đây là nhà tôi, cô bước vào tùy tiện để nói ra những thứ đó à, đồ bất lịch sự

Tôi có chút ngạc nhiên khi bác ấy nói ra những lời đó, tôi vội nói tiếp

- nhưng bác à, chị ấy, con gái bác đã bị đánh đạp, bị dày vò, bị tổn thương rất nhiều, làm ơn đi bác, con xin bác_N.Hà_

Tôi khụy gối xuống

- con xin bác làm ơn hãy để chị ấy được sống một cuộc sống mà chị ấy mong muốn_N.Hà_

Tôi cuối đầu xuống nền đất lạnh lẽo, như muốn vỡ òa cảm xúc, kìm lòng lại chẳng để rơi giọt nước mắt nào.

Nhưng đáp lại tôi là sự im lặng và tiếng gió

một sớm mai thức dậy thiếu vắng đi bóng hình Chị [ Linh×Hà ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ