"Vũ Tư!"
"Vũ Tư!"
Vài tiếng thất thanh kêu lên, tên tôi liên tục được réo gọi.
Hết Do Miểu rồi tới Mã Ngọc Linh, hai người họ lay mạnh cái thây tôi như đang chơi đánh trận vậy.
Tôi thật sự muốn hét lên lắm.
Kiểu như_: "Dừng lại đi, đủ rồi đừng phí sức nữa!"
Nhưng mà không được.
Vì giờ tôi chỉ còn là một hồn ma thôi.
Tôi nhận thức và chấp nhận vấn đề một cách bình tĩnh và từ tốn đến mức ngạc nhiên, tới tôi còn không tin mình còn có thể cư xử như vậy mà.
Sao tôi lại bị vậy à? Cũng không có gì đáng để nói cả nhưng nếu vẫn muốn nghe thì tôi sẽ kể, dù sao cũng đang rất rảnh.
Kẻ đang gục trên bàn bất động mặc mọi người gọi lớn vẫn không tỉnh dậy chính là tôi. Xấu hổ thật đó khi phải giới thiệu bản thân trong tình cảnh này.
Cứ gọi tôi là Trần Vũ Tư hoặc Vũ Tư hay kẻ thất bại gì gì đó cũng được, tôi sẽ không để tâm.
Người chết không để ý mấy việc nhỏ nhặt đâu, bà tôi trước đây có nói qua một lần.
Tôi năm nay vừa đúng 26 tuổi, là một nhân viên văn phòng bình thường không chút bất thường.
Chỉ là thích "cày" việc nhiều hơn người ta, kiểu người cuồng làm việc chắc là đang nói tới tôi.
Biết sao được vì tôi chỉ còn mỗi bà ngoại là chỗ dựa, gia thế không có, tiền bạc lại càng không.
Nếu không tự đi bằng đôi chân của mình chẳng lẽ còn phải đợi người khác bế lên?
Nhờ chăm chỉ làm việc không ngừng nghỉ như vậy mà cuối cùng tôi cũng sắp được thăng chức.
Trời xui đất khiến làm sao mà ngay trước ngày có chức vụ mới thì tôi đột tử ngay trên bàn làm việc của mình.
Vì cái bản kế hoạch chết tiệt kia.
Tôi bị lão giám đốc mập bắt sửa đi sửa lại nhiều lần vì ông ta không ưng ý. Lão còn đe dọa không thăng chức cho tôi nếu như cãi lời lão.
Rõ ràng là tôi bị đì, lão cay cú khi thấy tôi thành công nên tìm cách hành hạ tôi trong công việc.
"Con nhỏ đồng tính ngu ngốc, mày thì đòi hơn ai?!"
Đó chính xác là mấy lời từ miệng của người được nhận bằng khen nhân viên gương mẫu của tháng trước thường nói với tôi.
Sao lúc đó tôi không đấm cho ông ta mấy cái nhỉ?
Đúng, tôi thích con gái và thậm chí còn mang về một cô cháu dâu cho bà nữa cơ.
Có giỏi không?
Việc được quen biết và kết hôn với cậu ấy chính là thứ mà cả đời tôi tự hào nhất, có thể đem nó ra nói cả trăm lần mà không chán.
Phải, tôi biết là Trung Quốc không cho kết hôn đồng giới.
Nhưng ở Đài Loan thì có.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lương Trần Mỹ Tịnh] Sao cậu không đi thêm bước nữa?
FanfictionĐời người dài như vậy, cậu tính sống cô độc mãi à?