jung sungchan và song eunseok là bạn từ thời trung cấp.
"mấy năm rồi nhỉ?" eunseok hỏi một cách ngẫu nhiên.
sungchan suy nghĩ một lúc rồi tặc lưỡi, "hết năm nay là bảy năm."
cả hai đều im lặng, thầm cảm thán trong lòng. thì ra thời gian đã trôi nhanh như thế, sungchan và eunseok đã từ hai cậu bé lớp sáu hay lăn lộn cùng nhau ở sân bóng rổ của trường cấp hai trở thành hai cậu thiếu niên cuối cấp ba, cao tồng ngồng, yêu nhảy nhót, đàn hát và thể thao.
---
lần đầu gặp của hai đứa là ở lớp học bóng rổ năm tụi nó lên mười một. khi đó lớp 6C - lớp của eunseok và lớp 6E - lớp của sungchan học chung một tiết thể dục đã đấu với nhau một trận bóng. tướng tá sungchan năm ấy nhìn chung là cao hơn những bạn cùng lứa, trông tưởng chừng cậu ấy sẽ quét sạch đội bạn, nhưng sungchan lại không biết chơi bóng rổ. ngược lại, lớp 6C lại có một 'thiên tài' bóng rổ, song eunseok. eunseok nổi tiếng là một 'cổ máy' ném bóng, cứ bóng đến tay cậu là chắc chắn sẽ được vào rổ. vậy nên đội 6E rất không can tâm muốn đấu.
"cứ tin ở tao!" sungchan mạnh dạn vỗ ngực, nhưng đổi lại là những vẻ mặt sầu não của tụi cùng lớp. sungchan lại tiếp tục mạnh miệng, "tướng tao đè cái thằng eunseok ấy phát một, rồi chúng mày sẽ thấy tao dập nó tơi bời."
"thế hả?" một tiếng nói từ đằng sau sungchan cất lên. anh quay người lại và nhìn thấy một chỏm tóc đang di chuyển, "song eunseok tôi mong chờ lắm đó."
sungchan cúi người, một khuôn mặt phúng phính hiện ra. trong phút chốc sungchan đã nghi ngờ rằng liệu những tin đồn về 'thiên tài' bóng rổ ấy có thật hay không, bởi vì 'thiên tài' này thấp hơn anh một cái đầu và hai cái má trông như hai cái bánh bao.
sungchan cười nhẹ, "sao cậu có chút xíu vậy, cậu nhắm chạy nổi mình không?"
đáp lại anh là một cái liếc mắt, eunseok quay người đi, hình như khoé miệng cậu nhếch lên.
"chúc may mắn nha", cậu vẫy tay, buông thõng một câu.
và kết quả là sau hai hiệp đấu, sungchan bị dập lên dập xuống, những người đứng xem cảm thấy thương tiếc cho cậu bạn vì đã thách thức nhầm người. sungchan không hề ngờ tới cái dáng người bé xíu đó lại chạy nhanh và khoẻ đến vậy, anh chỉ mới nghe tiếng còi vang lên đã thấy eunseok giằng bóng gần tới rổ, rồi sau đó dẫn trước đội anh ba điểm chỉ sau mấy phút đầu. sungchan thua đậm, trở thành trò cười của tụi cùng lớp và của chính bản thân mình.
eunseok lại gần sungchan đang thất thần ngồi trên đất, "lần sau biết lượng sức nhé, thôi thì tôi cũng xin lỗi vì chơi hơi máu với một người không biết gì về bóng rổ."
cậu định đưa tay kéo sungchan dậy thì đột nhiên sungchan chuyển người.
"này, cậu nhận mình làm đệ tử nhé, thiên tài eunseok?" anh quỳ gối, chắp tay cầu xin eunseok.
eunseok chau mày, "ê làm gì vậy? mọi người nhìn quá trời kìa!"
cậu hất tay sungchan, kéo anh đứng dậy. mà sungchan thì nặng như voi nên khiến cậu cảm thấy khó xử khi cậu không thể lay chuyển được anh.
