2!

232 38 6
                                    

sáu năm cuộc đời của eunseok trước khi gặp sungchan luôn bình lặng, cậu không phải là một đứa trẻ hiếu động, nên đương nhiên cậu không nói chuyện hay đùa giỡn nhiều với những đứa trẻ khác. những tưởng từ khi sungchan bắt gặp eunseok, cuộc đời cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại màu ảm đạm của sự yên tĩnh như trước kia; nhưng khoảnh khắc ấy được eunseok đánh giá là khoảnh khắc im lặng nhất từng thấy trong cuộc đời ít biến động của cậu.

sungchan hoàn toàn bất động sau khi nghe eunseok nói và chứng kiến cậu ôm chặt cơ thể của mình một cách đáng thương.

sungchan muốn đỡ cậu dậy, nhưng sự bất ngờ xen lẫn bối rối của anh đã làm cho tay chân của mình cứng đờ. sungchan đồng ý lúc đó là lúc anh đã thực sự trở thành một 'cục đá eunseok'.

chỉ có tiếng gió lồng lộng, gió cuốn những tán lá xào xạc, gió cuốn những ngọn bồ công anh bay lên không trung, gió cuốn cả những năm tháng bình dị của sungchan và eunseok đi mất. gió cuốn tóc sungchan rối bời, rối bời như cách anh không biết phải giải quyết chuyện này ra làm sao.

sau khi những suy nghĩ chồng chéo đè lên đầu eunseok, cậu quyết định mình sẽ lấy dũng khí đứng lên.

"nè-"/"nhưng-"

cả hai đều lên tiếng cùng một lúc.

bầu không khí ngượng ngùng, eunseok không còn sự an tĩnh thường ngày, sungchan không còn sự mạnh miệng như mọi khi.

"n-nói trước đi", sungchan mở lời.

"a... tao định bảo là chắc giờ tao phải về-" eunseok vò nhăn tít lớp vải của chiếc áo trên người mình, bao nhiêu nếp nhăn áo là bấy nhiêu nỗi lo lắng của cậu.

những lời eunseok thật sự muốn nói như đang trốn ở đâu đó trong khoang miệng. eunseok rất muốn bỏ chạy.

khi đó sungchan đã chụp được tay cậu, như cách anh chụp cậu vào cuộc sống náo nhiệt của mình.

"nhưng mà... tại sao?" sungchan không nhìn thẳng vào cậu, từ khoảng cách một dải tay thì eunseok vẫn nhìn thấy đôi tai phớt đỏ của anh.

"tao nói rồi, tao không biết từ khi nào nữa. không biết từ khi nào mà tao nhận ra là mày đã dịu dàng với tao hơn so với những người khác, mày cũng trông đ-đẹp trai hơn so với mấy thằng khác, rồi mày cũng cao, săn chắc, rồi hát hay... lúc trượt tuyết thì trông mày cũng đ-được... tao không biết đâu..."

eunseok lắp bắp, như thể nói hết để mình được thả về.

mà sungchan vẫn siết chặt tay cậu, cậu giữ chặt đến nỗi cậu cảm nhận được có khí đang bốc lên từ chỗ đó.

"s-sungchan à, tao đau á..."

anh hốt hoảng dứt tay ra, "tao xin lỗi."

một giây, hai giây.

"tao về được chưa, sungchan?"

sungchan vẫn bất động.

giọng cậu run nhẹ, "t-tao không cần mày phải suy nghĩ, bận tâm về điều tao nói. ý là tao chỉ muốn nói cho nhẹ lòng chút thôi, kiểu tao không thể làm bạn bình thường với mày được á, mày muốn sao cũng được."

but i don't love you,Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ