Chap 11 : Thuỳ Trang đi đâu mất rồi

723 66 0
                                    

Thuỳ Trang sau khi biết được Diệp Anh đã đi liền mếu mếu, nhưng cố gắng không khóc, buồn hiu đi đến sô pha ngồi xuống, ôm lấy con mèo mà vuốt vuốt, môi mím lại, khuôn mặt có hơi giận dỗi, nhưng nhất định không khóc. Diệp Anh là kẻ nói dối, không thèm chơi với Cún nữa.

Tú Quỳnh nhìn một màn giận dỗi kia thì chỉ biết im lặng, lắc đầu rồi đi vào trong, chuẩn bị nấu ăn, làm bữa trưa cho mình và Thuỳ Trang.
Tú Quỳnh vào trong nhưng ánh mắt vẫn ngó ngó ra phòng khách để trông nom Thuỳ Trang, sợ nàng sẽ đi đâu mất, mặc dù biết chắc nàng cũng sẽ chẳng đi đâu được.

Thuỳ Trang ngồi chơi với con mèo một chút thì đâm ra buồn chán, cầm điện thoại của Diệp Anh cho mình lúc sáng ra xem hoạt hình. Đến khi xem hoạt hình cũng chán chê thì đưa mắt nhìn vào trong, thấy Tú Quỳnh đang loay hoay trong bếp, chắc Tú Quỳnh cũng không có rảnh để chơi với nàng đâu. Thế là nàng quyết định đứng dậy, xách mông đi ra ngoài cửa cổng.
Nàng đứng trước cổng, nhìn một hồi, cổng không khóa. Buổi sáng có lẽ Diệp Anh và Lan Ngọc gấp gáp nên không khóa, mà Tú Quỳnh lo trông nàng nên chắc cũng quên mất. Bây giờ Thuỳ Trang chính thức đứng ở phía ngoài cổng, ngó tới ngó lui, toàn nhà với nhà, xe với xe. Vô cùng phức tạp. Sang đường chơi thì sợ xe cán, ở bên đây thì nắng, rồi còn buồn chán nữa. Thế là dù đã ra ngoài được nhưng Thuỳ Trang vẫn không biết đi đâu. Thôi chắc trở vô nhà. Vừa định quay bước vô thì nghe tiếng nói từ phía bên cạnh :

- Chào em.

Thuỳ Trang quay qua, bắt gặp một chàng trai khôi ngô tuấn tú, với nụ cười tỏa nắng đang nhìn cô chằm chằm. Có hơi hoảng sợ, nàng lùi lại một chút định chạy vào nhà. Chàng trai kia thấy cô tránh né mình thì mỉm cười :

- Đừng sợ, anh là Minh Quang, nhà anh ở bên cạnh, em là em gái của Diệp Anh à ? Nhưng nghe đâu nhà Diệp Anh chỉ có hai người mà. Tú Vi và cô ấy, vậy.....

Minh Quang thật ra chính là hàng xóm của Diệp Anh, nhưng mà Diệp Anh nào có ưa gì anh ta, vì anh ta tính tình không đẹp đẽ như vẻ bề ngoài kia. Anh ta hiện đang là quản lí của một quán bar, mỗi ngày đều " rước " về một em hoặc đôi khi là một anh về thịt. Diệp Anh còn biết anh ta buôn bán ma túy nữa. Cho dù đã là hàng xóm được mấy năm nhưng Diệp Anh và anh ta hình như chưa hề nói chuyện với nhau câu nào. Người đứng đắn như Diệp Anh, chắc chắn không muốn dây dưa vào người như Minh Quang. Thuỳ Trang nhìn chằm chằm anh ta rồi lặp lại :

- Minh Quang......Minh Quang.......có kem không ?

Minh Quang trông thấy Thuỳ Trang thì biết ngay nàng đầu óc có chút vấn đề nên gật đầu :

- Có. Muốn ăn không ?

- Muốn muốn.

Trong đầu nàng bây giờ vẫn còn giận cô vì dám bỏ bê mình ở nhà, không dẫn đi ăn kem, nên bây giờ nghe đến kem thì liền sáng rỡ cả lên mà gật đầu lia lịa.

- Vào đây với anh.

Minh Quang chỉ chỉ vào ngôi nhà bên cạnh.

Trong một giây, đầu óc Thuỳ Trang liền có một suy nghĩ vô cùng người lớn. Nhà của Minh Quang ở cạnh nhà Diệp Anh, mà khi nãy anh ta còn biết cả tên Diệp Anh, nên chắc chắn anh ta quen Diệp Anh, mà quen Diệp Anh nên chắc là người tốt, vì Diệp Anh " cưng " nàng đến như vậy mà, ngoại trừ việc dám bỏ nàng sáng nay thì hầu như Diệp Anh rất chìu chuộng nàng.

* Gật gật *

Nghĩ vậy nên liền gật đầu mà đi theo anh ta vào trong nhà.

Bên đây Tú Quỳnh vừa nấu xong nồi canh, xoay vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 10h, thì ra nãy giờ đã bỏ Thuỳ Trang ngồi mình ở đó hơn 1 tiếng mấy đồng hồ, định sẽ ra sofa ngồi nói chuyện với Thuỳ Trang một chút rồi đem cơm ra cho nàng ăn. Nhưng..........khi quay ra ngoài, trên cái sofa đó chỉ còn con mèo, chiễm chệ ngồi đó cùng với chiếc điện thoại, còn Thuỳ Trang, nàng đâu rồi ?

Tú Quỳnh hốt hoảng chạy tán loạn lên phòng, ngoài vườn để tìm nàng, nhưng không có. Cho đến khi thấy cửa cổng bị mở toang thì càng sợ hơn, Thuỳ Trang đầu óc bất ổn như vậy, ra đường thì biết tính làm sao. Tú Quỳnh nuốt khan một tiếng, cầm điện thoại gọi cho Diệp Anh, dẫu biết rằng Diệp Anh đang có cuộc họp, nhưng mà không báo thì e rằng khi Diệp Anh biết được, sợ cô sẽ giận dữ hơn. Nên đánh liều gọi một bận.

Diệp Anh ngồi trong phòng họp, đang thao thao bất tuyệt về dự án, đột nhiên cảm nhận chiếc điện thoại trên bàn rung, ngó nhìn qua, thấy tên Tú Quỳnh hiện lên, cô nhíu chặt mày. Tú Quỳnh là người biết chuyện, biết cô đang họp mà vẫn gọi thì chắc là có chuyện quan trọng. Mà nghĩ đi nghĩ lại, có chuyện gì chứ, ngoại trừ........con gấu nhỏ tên Thuỳ Trang đó.

- Mọi người nghỉ 5p, tôi xin lỗi, tôi có cuộc gọi quan trọng.

Cô cúi đầu xin phép rồi đi thẳng ra ngoài bắt điện thoại.

Nghe thấy đầu dây bên kia đã nghe máy, Tú Quỳnh mừng như lụm được vàng, liền nói :

- Diệp Anh.....Diệp Anh, Thuỳ Trang......chị ấy........

- Thuỳ Trang bị cái gì ?

Tiếng của cô càng ngày càng gấp gáp hơn, bàn tay xiết chặt điện thoại. Cái tên Thuỳ Trang từ lúc nào đã ảnh hưởng đến cô như thế không biết.

- Cô ấy đi đâu mất rồi.

[Diệp Lâm Anh x Trang Pháp] Diệp Tổng Nhặt Được Của Nợ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ