Chương 1

979 40 1
                                    

Mặt hồ tĩnh lặng, trời cao vun vút.

Tập tễnh bước đi với hai bên đầu gối đều đã trầy xước còn rơm rớm vệt máu đỏ tươi, nhóc con với cái đầu đinh lởm chởm vẫn cứ nhởn nha nhởn nhơ trên con đường mòn đầy hoa cỏ. Do bản tính hay tò mò và đôi chân không chịu yên của nó, việc có những vết thương này là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên cũng may rằng thằng nhóc có chơi có chịu, nó rất rắn rỏi, có bị té đau cũng sẽ không làm ầm lên. Người lớn trong nhà nhờ vậy cũng bớt đi được một chuyện phiền toái, mà nó thì cũng không mong cha mẹ sẽ để ý đến mấy vết thương này, nếu biết thì họ sẽ ngăn không cho nó ra ngoài chơi nữa mất.

Thằng nhóc cầm trên tay một cọng cỏ lau, vừa đi vừa múa may như thể đang họa nên một bức tranh tưởng tượng có một không hai ở trên không trung, miệng nhỏ còn học theo cha mà bập bẹ huýt sáo đến là vui vẻ. Sở dĩ nó thấy vui vì hôm nay là thứ bảy, không có lịch học trên trường nên ba mẹ đã cho phép nó ra bờ sông chơi. Địa điểm này cách nhà nó chừng hai con đường mòn, đi bộ ước chừng mất hơn mười lăm phút, nhưng thằng nhóc không ngại đi xa, nó chỉ ngại không có gì để chơi.

Đó vốn chỉ là một con sông nhỏ, đứng ở bờ bên này có thể gọi vọng qua bờ bên kia, và có lẽ cũng không sâu lắm theo suy nghĩ của nó, tuy vậy cha mẹ lại luôn nghiêm cấm nó không được xuống nước. Thằng nhóc vốn rất nghe lời, đã cấm thì nó không làm, nó thường chỉ rủ mấy đứa bạn tới để thi ném đá. Trong trò chơi đó, sẽ có hai đứa đứng ở bờ bên này, hai đứa bờ bên kia, sau đó cầm đá mà ném sao cho tạo nên từng gợn sóng trên mặt nước, đứa nào ném xa hơn thì thắng. Lực tay của nó không lớn bằng cái bạn họ Moon trong nhóm nhưng nó có kỹ thuật, nó biết canh lực như thế nào, tay hướng thế nào để có thể ném đá văng từ bờ này đến bờ kia, vì vậy nó luôn là đứa thắng nhiều nhất trong trò này.

Tiếc rằng hôm nay đám nhóc không thể cùng hội họp, lần này chỉ còn một mình nó đến, nhưng nó cũng không thấy buồn vì nó còn nhiều trò có thể làm mà, như là vòi vĩnh mấy chú cho nó thử câu cá. Vào cuối tuần con sông này đặc biệt có nhiều người đến câu, đa phần là mấy chú trung niên đến để vừa câu vừa trò chuyện lai rai với nhau. Thằng nhóc thấy trò câu cá này cũng vui, nhưng mà chỉ vui được tầm ba mươi phút đầu thôi, nếu sau thời gian đó mà chẳng có con cá nào cắn câu thì nó sẽ bỏ đi, không thèm câu gì nữa.

Thằng nhóc đi mãi đi mãi, trời thì đương nắng ong ong cả đầu vậy mà nó vẫn cứ như không cuốc bộ trên con đường dài quanh co. Song, trái ngược với mong đợi của nó, lúc nó đến nơi mới phát hiện bờ sông hôm nay chẳng có ông chú nào đến câu, cũng không có đứa bạn nào để chơi đùa. Trong lòng nó cảm thấy vô cùng hụt hẫng, vậy là dự định đi câu của nó phải hủy bỏ rồi sao. Thằng nhóc chán nản cúi đầu, lững thững bước đi cạnh mép sông, nó nhìn thấy mặt hồ hôm nay tĩnh lặng đến đáng ngờ, cứ như tất cả đám cá ở bên dưới đều đã nối đuôi nhau đi nghỉ dưỡng cả rồi.

Không có người, cũng không có cá, chỉ còn có tiếng cỏ xào xạc trò chuyện với nó. Thằng nhóc tự dưng thấy bực dọc ghê gớm, nó toan vớ lấy viên đá lớn, dùng hết sức bình sinh rồi vung tay ném viên đá bay vút, đáp thẳng lên trên bờ. Kỷ lục vô tiền khoán hậu, đáng tiếc rằng không có đứa bạn nào nhìn thấy để mà ca ngợi nó. Nó chẹp miệng, nghĩ bụng dù sao cũng đã lỡ đến đây thì cũng nên ở lại ít lâu, thế nên nó bèn đi tới chỗ cây cầu gỗ nhỏ bắt ngang qua sông hòng tiến qua bên bờ đối diện. Khác với bờ này chủ yếu là đất trống và cỏ dại - chỗ ngồi lý tưởng cho mấy chú câu cá, bờ kia có hẳn một thảm hoa rộng lớn, còn có một cây tử đinh hương hoa tím rất to, nó hay thấy mấy chị mấy cô đến trải thảm ngồi cắm trại dưới gốc cây, nom rất là vui.

[GumKer] Mùa viết tình caNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ