Ánh dương trên cao chiếu qua ô cửa kính, soi rọi vào trong biệt thự trên đồi một trận ấm áp.
Trần Phi mặc đồ ngủ, đeo kính yên tĩnh đọc báo. Sau khi trò chơi Linh Cảnh được thanh lọc, trên trang nhất chẳng còn đưa tin về những vụ án chết người hàng loạt, chỉ có vài chuyện lặt vặt liên quan thời tiết với chính trị vô vị.
Đây đáng lẽ là chuyện thường tình, lại chỉ vì trò chơi quái quỷ kia mà quỹ đạo cuộc sống bị đảo lộn, hiện giờ việc tận hưởng "sự thường tình" này lại tựa như cưỡng ép khó quen.
Mọi người không thể ngồi yên nổi nữa, quyết định đường ai nấy đi. Hắc Diệu Thạch cứ vậy mà tan rã.
Lư Diễm Tuyết tuy là phụ nữ duy nhất trong tổ chức nhưng cũng là người đầu tiên mạnh mẽ, dứt khoát quyết định dọn đi. Dịch Mạn Mạn sau một khoảng thời gian tâm trí bình tĩnh, được anh bảo lãnh ra ngoài, cũng lựa chọn mở một quán mỳ ở ngoại ô sống qua ngày. Trình Nhất Tạ đã cùng Trình Thiên Lý ở lại trong cửa, không hay tung tích.
Cả căn biệt thự rộng lớn như vậy, hiện giờ chỉ lẻ loi còn hai người.
Mà một người, đã sớm tĩnh lặng đến cùng cực bi thương.
Trần Phi gấp báo, nhìn quanh quất một vòng rồi thở dài một hơi ảo não. Anh cất bước lên lầu, chậm rãi thay quần áo, khi đi ngang qua cánh cửa gỗ cuối hành lang thì thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn gõ cửa vài tiếng.
Từ bên trong vang lên giọng nói lạnh tanh, vẫn giống y như trong trí nhớ xưa.
"Vào đi."
Vừa đẩy cửa Trần Phi đã vội sững sờ. Trong phòng không bật điện, thứ duy nhất giúp nó giữ độ sáng vừa đủ là tấm rèm xếp đang đối diện chủ nhân căn phòng. Nguyễn Lan Chúc ngồi trên ghế, quay lưng lại với anh. Tuy không thể nhìn rõ biểu tình nhưng bóng lưng cô độc của hắn đủ khiến anh thấy xót xa, tựa như đôi bờ vai ấy đã sẵn sàng sụp đổ. Trên bàn là vô số tài liệu, từng cái tên bị gạch xóa, nhưng Trần Phi dù có cận thị cũng biết rõ tất cả những cái tên ghi trên giấy đều giống nhau.
"Nguyễn ca, tôi đi đây."
Trần Phi nhẹ nhàng bình bình nói. Sau khi rời khỏi đây anh sẽ trở về với công việc cũ của mình.
Nguyễn Lan Chúc lười biếng "ừ" một tiếng, ánh mắt sâu thẳm như hố đen chỉ mãi nhìn ra xa, cũng không rõ đang trông thấy gì.
Giữa không gian đặc quánh cô quạnh, Trần Phi vẫn là người duy nhất lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
"Nguyễn ca, tôi thật ra không hiểu tại sao. Nếu đau khổ như thế, hay anh trở về trò chơi đi..."
Trở về máy chủ, làm một phần mềm máy tính vô tâm vô tình như trước, không cần thống khổ như bây giờ, sống một cách vô hồn dù bản thân khát khao được sống, có đáng không?
Không ngờ Nguyễn Lan Chúc lại thực sự sụp đổ.
Hắn tựa cả người vào ghế, đôi bờ vai từng gồng gánh bao nhiêu sinh mạng và trách nhiệm hiện giờ được thả lỏng biếng nhác, không màng hình tượng run bần bật. Trần Phi tưởng hắn khóc thì nghe thấy tiếng cười, qua một lúc lại nhận ra tiếng cười kia chứa bao nhiêu là đau đớn.

BẠN ĐANG ĐỌC
50 năm của người là đêm tối giông bão đời tôi [ Lan Cửu/ Shotfic ]
FanfictionTác giả: pippi Tiến độ: chưa hoàn thành ❗️Tất cả đều là trí tưởng tượng của tác giả❗️ ❗️Không reup khi chưa có sự cho phép❗️ Văn án: Sau khi quỹ đạo quay về như ban đầu, hai thời không hoàn toàn tách biệt, Nguyễn Lan Chúc đã đau khổ như thế nào tron...