Tim Chaeyoung đập thình thịch, ngực như nhét một cái trống đánh đùng đùng, khiến cho cô không sao bình tĩnh lại được.
Cô giống như tín đồ bị treo lơ lửng giữa không trung, nơm nớp lo âu chờ Đức Chúa phán xét cô.
Jisoo không trả lời cô, chỉ nhìn cô không chớp mắt, từ từ thất thần.
Vô số lần nàng tưởng tượng trong đầu rốt cuộc mặt mày Chaeyoung như thế nào, bây giờ chính mắt nhìn thấy, nàng lại phát hiện, tưởng tượng trước đó của mình hoàn toàn không miêu tả được thần thái của người phụ nữ này lấy nửa phần.
Tỷ như hiện giờ, cô đứng thẳng người nơi đó, không làm gì cả nhưng lại như tùng xanh trong tuyết, thẳng tắp thu hút ánh mắt mọi người.
Khí thế đội trời đạp đất đó dường như muốn phá vỡ gian phòng nho nhỏ này, bốc thẳng lên mây! Đó là khí chất đặc biệt chỉ có quân nhân, trải qua máu lửa gió sương tẩy rửa mới có, khiến người ta sùng bái kính nể.
Thịch thịch, tim Chaeyoung đập càng lúc càng nhanh, dưới cái nhìn không chớp mắt của Jisoo, vành tai từ từ ửng đỏ, nàng ấy, nàng ấy nhìn cô thế làm gì? Nhìn ngượng quá đi mất...
Với lại sao nàng ấy không nói chuyện? Rốt cuộc ấn tượng đầu tiên của nàng ấy về cô là thế nào? Nói cô nghe đi mà! Mấy chữ thôi cũng được!Tim Chaeyoung như bị mèo cào, như thiêu như đốt.
Hay là cô mở miệng hỏi nàng? Nhưng nên nói sao giờ? Jisoo, trông em thế nào? Không được, thẳng thắn quá! Cô nói không được!
Hay là nói, Jisoo chị có hài lòng về em không? Không đúng! Nói vậy cũng không ổn! Đông người thế này cơ mà!
Thiếu tá Park căng thẳng đến hoảng, giơ tay định vò đầu mình, phát hiện Jisoo hãy còn nhìn mình chưa thu hồi ánh mắt lại len lén thả xuống.
A!!! Rốt cuộc nàng ấy nhìn cái gì thế?
Thiếu tá Park cơ hồ mất kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, đủ loại tâm tình đan xen, đua nhau dồn lên đầu, xung kích làm cô đỏ mặt tía tai.
Hết nhịn nổi rồi!
Bỗng nhiên cô nhào tới trước mặt Jisoo, lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, chụp lấy cánh tay Jisoo. Mấy giây sau, Park phu nhân và viện trưởng chỉ nghe một tiếng đóng cửa, chớp mắt lần nữa thì Jisoo đã bị Chaeyoung cuốn chạy mất.
"Xem con bà kìa!" Viện trưởng hất cằm nhìn cửa, vẻ mặt khinh bỉ "Chậc chậc, cái nết này, thật là..." Bao lớn rồi còn bộp chộp như thế, ông đã nói tính nó còn chưa rèn kỹ mà.
Park phu nhân cũng cảm thấy biểu hiện của Chaeyoung thật quá mất mặt nhưng mất mặt thì mất mặt, người nhà có thể cười, người ngoài không được à.
Thế là nhướng mày cười: "Chaeyoung nhà chúng tôi bụng dạ thẳng thắn, không ù lì như ai kia, hồi đó thích con gái nhà người ta mà im ru không nói, kết quả người ta lấy chồng rồi lén lút trốn bên ngoài khóc..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa!" Viện trưởng già xấu hổ, chuyện năm nảo năm nào rồi mà cứ hở ra là lôi ra tính nợ cũ, ông sợ cái bà này thật rồi!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chaesoo] 40 Ngày Kết Hôn
FanfictionVăn án: Thiếu tá Park bị buộc bỏ ra hai mươi vạn mua vợ. Có thời gian 40 ngày nghỉ kết hôn. 40 ngày có thể làm gì? Có thể "vê tròn nhào nặn" cô vợ xinh xắn "ngon miệng" của mình, rồi một ngụm ăn hết. Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu Nội dung: đô...