Chap 30

220 29 2
                                    

Chaeyoung ngồi dựa vào đầu giường lật báo quân sự giết thời gian, thỉnh thoảng lại giở cổ tay lên xem đồng hồ.

Lâu vậy rồi sao nàng chưa châm cứu xong nữa? Chẳng lẽ mắt lại bị cái gì? Cô bực bội bỏ báo xuống, trở mình xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng tiểu phẫu không đóng chặt lắm, Chaeyoung còn nhớ Jisoo không muốn cô thấy nàng châm cứu, đành len lén bám một bên cửa nhìn vào trong.

Bên trong chỉ có hai ba bác sĩ trẻ ngồi trên giường đang thảo luận gì đó, nhìn rất kịch liệt. Chaeyoung chưa chịu thôi lại hé cửa rộng thêm một chút, ánh mắt sắc bén quét khắp các góc phòng, vẫn không thấy bóng Jisoo đâu.

Nàng đi đâu rồi? Chaeyoung hơi nghi hoặc. Bình thường Jisoo không đi ra ngoài, chỉ có buổi trưa mới xuống sân dưới đi dạo với mẹ cô, phần lớn thời gian đều ở trong phòng bệnh.

Chaeyoung lặng lẽ đóng cửa phòng lại, cau mày dựa vào tường hành lang, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Mẹ cô không có đây, Jisoo cũng không có.

Phòng bệnh bình thường ồn ào hình như chỉ thoáng chốc là trống trơn. Chaeyoung gãi đầu, chậm rãi đi tới phòng viện trưởng.

"Vợ cháu? Theo mẹ cháu đi mua bánh bao rồi, chưa về nữa hả?" Viện trưởng ngẩng đầu khỏi đống phim X-quang, ánh mắt lướt từ cái kính lão tới người Chaeyoung "Vết thương của cháu hồi phục khá lắm, ngày mai đại khái có thể ra viện rồi."

"Dạ." Chaeyoung sờ sờ ngực mình, tâm trạng bực bội vì không tìm thấy Jisoo nhờ câu nói của viện trưởng mà tiêu tan không ít, gật đầu với viện trưởng liền đi ra khỏi phòng làm việc của ông.

Cô vốn dự định, những ngày nghỉ phép còn lại có thể dẫn Jisoo đi chơi một chuyến. Tuy cô ở trong quân quanh năm nhưng nhờ đồng đội ở khắp năm châu bốn bể ban tặng, cũng biết không ít chỗ có phong cảnh đẹp.

Kết quả một lần bị thương phá hủy mọi kế hoạch của cô, trừ nằm trên giường dưỡng thương ra cô chẳng làm gì được. Đành để lần sau bồi thường cho Jisoo vậy.

Trong mắt Chaeyoung thoáng hiện chút nuối tiếc, có điều hai người ở nhà cũng tốt, cô có thể thấy nàng mọi lúc mọi nơi, cũng không bị người ngoài làm phiền.

Chaeyoung quay về phòng, nhàm chán quá liền rót một ly nước nóng cầm trên tay, mở ti vi, chẳng có tiết mục gì làm cô hứng thú hết. Chaeyoung ấn bừa remote, trong lòng oán giận mẹ cô triệt để.

Biết hai người chỉ ở chung được có chừng đó thời gian còn dắt vợ cô chạy! Thật là, sau này không cho Jisoo đi với bà nữa!

Đang nghĩ, điện thoại đặt ở đầu giường đột ngột đổ chuông, Chaeyoung cầm lấy xem, là ba cô.

"Lát nữa sẽ có người đem bữa tối tới cho con, tối nay Jisoo với mẹ con không qua đâu, con tự lo đi."

Không tới? Tại sao? Chaeyoung siết điện thoại "Có chuyện?"

"Ở bệnh viện không thoải mái, ở nhà một ngày."

Giọng thượng tướng Park hơi khàn, nghe vào tai Chaeyoung cứ kỳ kỳ, cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.

Còn muốn hỏi nữa, thượng tướng Park đã ngắt điện thoại.

[Chaesoo] 40 Ngày Kết HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ