Chương 30

30 6 0
                                    


Tô Kiều chạy rất xa mới tìm được một quán bán đồ ăn sáng, nó mua hai trái bắp và sữa đậu nành. Sau đó nhờ người khác dẫn đường đến phim trường Tô Hàng đang quay. Nhân viên công tác ở cửa cản nó lại, Tô Kiều giải thích nói mình là em trai Tô Hàng. Nhân viên công tác nhướng mày nói ai là Tô Hàng? Giọng điệu của nhân viên rất không kiên nhẫn. Tô Kiều nghe xong liền nổi giận.

"Anh tôi chính là người mặc bộ đồ đen kia!" Tô Kiều nhận ra Tô Hàng, nó chỉ vào bóng lưng cậu rồi nói, nhân viên công tác quay đầu lại, nhân lúc người đó lơ là, Tô Kiều nhanh trí chen vào, hoàn toàn không thèm để ý người nhân viên phía sau đang la hét.

Tô Kiều chạy vào phim trường, chỉ còn thiếu vài bước nữa là đi tới cạnh Tô Hàng, vừa định bước tới thì chợt nghe thấy đạo diễn Trịnh buông lời chửi rủa cậu.

Tô Kiều càng nghe sắc mặt càng kém, nó sải bước dài vọt tới trước mặt Tô Hàng, rõ ràng là nó thấp hơn cậu nhưng nó lại bảo vệ Tô Hàng sau lưng mình. Cơ thể nó cũng rất ốm yếu, bởi vì thiếu dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài, cơ thể gầy yếu. Nó ngẩng đầu nhìn đạo diễn Trịnh, trong mắt đều là phẫn nộ.

"Ông dựa vào cái gì mà dám nói anh tôi như vây?! Anh tôi hôm qua vì quay phim mới bị trật tay đấy! Các người không những không dẫn anh tôi đi bệnh viện, còn để một mình anh ấy đau chết đi sống lại trong khách sạn, bây giờ còn mắng anh ấy!!" Giọng điệu của Tô Kiều xen lẫn sự uất ức, tuy rằng đang giả vờ kiên cường nhưng đôi mắt lại bất giác đỏ lên.

"Tô Kiều!" Tô Hàng quá hoảng sợ, cậu vội vàng kéo Tô Kiều đi, Tô Kiều lại cố tình không thuận theo cậu, nó hét lớn: "Ông có biết tay bị trật khớp đau thế nào không? Ông có biết hôm qua trên lưng anh ấy có bao nhiêu vết bầm tím không?! Tôi không có phép ông mắng anh ấy! Tôi không cho phép!" Tô Kiều sắp bật khóc, thậm chí nó còn vươn tay đẩy đạo diễn Trịnh, trong lúc hỗn loạn, sữa đậu nành đều rơi hết xuống đất. Cố Uân Phong kinh ngạc nhìn Tô Hàng, sau đó nâng tay lên rồi lại thả tay xuống.

"Hôm qua Hàng Hàng bị thương sao? Có đi bệnh viện chưa?!" Tô Hàng không kịp trả lời câu hỏi của Cố Uân Phong, cậu vươn tay kéo Tô Kiều lại. Tô Kiều khóc lóc nói: "Anh ơi chúng ta đi thôi, chúng ta đừng ở chỗ này nữa."

Thế nhưng Tô Hàng lại không nhúc nhích, lần đầu tiên nổi giận với Tô Kiều.

"Tô Kiều! Em đi cho anh!" Tô Kiều cúi đầu xuống, giọng nói lạnh như băng.

Tô Kiều không dám tin ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, Tô Hàng run rẩy nhắm mắt lại khẽ quát lại một lần nữa: "Đi đi!"

Tô Kiều không dám tin mở to hai mắt nhìn cậu, Tô Hàng hệt như dùng hết sức trong người mình mới có thể đè nén cảm xúc sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu run rẩy nói: "Tô Kiều, đừng nói nữa!"

Lần này Tô Kiều xoay người rời đi, Tô Hàng không đuổi theo nó nữa. Sắc mặt cậu trắng bệch đầy vẻ khó xử, lần đầu tiên khom mình với người khác.

"Thực sự xin lỗi đạo diễn Trịnh, là cháu đến muộn làm chậm trễ công việc, thực sự xin lỗi ngài. Cháu cũng thay em trai xin lỗi ngài." Từ trước đến nay Tô Hàng luôn thẳng lưng ưỡn ngực, nhưng lần này cậu lại chịu khom lưng.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ