Một chậu nước đá dội thẳng lên người của cô khi Freen nằm trên giường ngủ vào buổi sáng. Cả người cô giật giật co ro ớn lạnh.
Trong cơn mơ hồ Freen cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy được một khoảng tối mờ như cũ. Vừa đau lại vừa tê buốt, cô theo quán tính mò mẫm tìm chiếc chăn mỏng rách nát đặt bên cạnh mình. Cả người của lại nóng như lửa đốt, cả ngồi dậy cũng không có sức. Hình như phát sốt rồi.
"Nhà này không rảnh rỗi nuôi kẻ ăn hại, công việc của tên mù như chị khi ở đây chính là tưới cây trong vườn vào sáng sớm. Bây giờ đã là buổi trưa rồi, nếu như còn lười biếng thì dọn đồ cút ra ngoài đường"
Freen nghe âm thanh ong ong bên tai, đại khái là gì thì cô không nghe rõ. Chỉ biết đó là giọng nói quen thuộc của em, đôi môi tái nhợt của cô run run. Hình như Freen đã ngủ quá lâu rồi.
"Vợ ơi..Chị biết rồi, bây giờ chị sẽ đi ngay"
Giọng của Freen nghe rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cô gái phải lắng tai thật kĩ mới nghe được. Âm thanh lại thều thào không có lực, như của một kẻ đang hấp hối.Freen gồng người bám vào bức tường, vừa mới ngồi dậy được thôi thì bụng đã truyền đến cơn đau tê dại như có từng chùy gậy sắt nện liên tiếp vào. Nhưng vẫn cắn răng cố gắng tìm đường ra cửa.
Becky bước ra cầu thang trước, Freen bởi vì không nhìn thấy gì. Vậy nên khi mò đến gần cầu thang, hai tay cô vô tình đụng trúng người em. Ngay lập tức Becky bực dọc cảm thấy dơ bẩn nên không hề nương tay mà vung lực giáng thẳng một cái tát vào mặt cô.
Đầu Freen lệch sang một bên, bởi vì không có sức chống đỡ. Nên chả cơ thể trắng trẻo ốm yếu của Freen ngã ngang đập vào thành cầu thang lăn mấy vòng xuống đất.Tiếng của bà Heng la lên thất thanh khi nhìn thấy Freen cả người đầy máu, nhất là ở đầu nằm trơ trọi bên cạnh cầu thang.
"Freen !!! Freen cháu có sao kh..khôn..."
"Bà la hét cái gì ? Chỉ có 1 tầng lầu, làm sao chết được ?"
Becky khoanh tay trước ngực, bộ dáng giống như đang xem một màn kịch vui."Freen.."
"Này ! Chị mau ngồi dậy cho tôi, đừng có ăn vạ làm gì. Chị vẫn phải ra ngoài kia xách nước"
Rõ ràng trong biệt thự có vòi xịt, nhưng Becky nhất quyết không cho cô dùng đến. Bắt buộc phải tự mình dùng tay xách từng xô nước đi tưới từng cây."Freen chảy nhiều máu quá, không ổn đâu cô ơi !"
Chỗ máu chảy quá nhiều đến khô lại hôm qua ở bụng bị động vào nên xuất huyết. Bà Heng nhìn thấy máu đổ lênh láng nên bạo dạng đẩy mép áo sơ mi của cô lên xem. Một vết thương dữ tợn đỏ loét rạch ngang bụng như của con vật bị mổ xẻ hằn trên người Freen. Bà liền không thể kiềm lòng nữa chạy nhanh ra ngoài gọi người đưa Freen đi viện.
.......
"Cô chủ !"
"Có gì mau nói. Tôi còn công việc phải giải quyết"
Becky cảm thấy phiền phức, giọng nói lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn."Cô Freen đã nhập viện cấp cứu rồi, bác sĩ có bảo phải đóng tiền viện phí mới hoàn thành hồ sơ cho rồi tiến hành phẫu thuật ..."
Giọng người già khàn khàn lại ái ngại, khóe mắt đầy nếp nhăn của năm tháng."Bà thích lo chuyện bao đồng thì đi mà đóng, chẳng phải đó là cô chủ nhỏ nhà bà sao ? Nói với tôi làm gì, tôi không dư tiền đi cứu phế vật. Đóng viện phí cho chị ta ? Thà dành tiền mua một con chó với trông nhà còn hơn"
Người phụ nữ nhếch môi giống như vừa nghe một chuyện hết sức buồn cười trên đời."Nhưng mà dù gì cô Freen với cô cũng là vợ chồng bao nhiêu năm mà. Với thật sự là tôi không đủ tiền, nếu không tôi cũng sẽ không tìm đến cô chủ"
"Vợ chồng ? Bà bớt nhảm nhí đi, chẳng phải lần trước lúc tôi đổ nước sôi lên người chị ta. Chị ta đã núp trong phòng khóc lóc một trận rồi sụt sùi ký vào đơn ly hôn à ? Vài hôm trước tôi đã đem ra tòa rồi. Chắc cũng sắp duyệt, nói không chừng vào mấy hôm trước bọn này đã không còn là gì của nhau cả"
Becky không ngẩng đầu, vẫn nhìn vào máy tính trước mặt."Cô à , thực sự tôi biết được tất cả những nguyên nhân mà cô làm chuyện này. Có thể tôi không có tư cách trách cô, nhưng tôi nhìn Freen suốt mấy năm qua. Tôi đương nhiên hiểu rõ con bé rất yêu cô, yêu đến cả mạng mình cũng không cần"
Bà lão chảy nước mắt, là vì bà ta vô dụng không giúp gì được cho cô chủ. Mỗi lần cô bị người khác ức hiếp nhưng ngay cả gương mặt đối phương cũng không nhìn thấy, bà thấy vô cùng đau lòng. Nhưng bà sợ khi bà lắm lời, bà bị đuổi khỏi căn nhà này. Sẽ không còn bất kỳ một ai thật lòng với thật lòng với đứa nhỏ đáng thương đó nữa."Sao hôm nay bà nói nhiều vậy ? Luyên thuyên xong rồi thì cút ra ngoài đi"
Becky ghét nhất là những kẻ nói tốt cho người nhà họ Sarocha."Từ ngày mai tôi xin việc để về nhà an hưởng tuổi già. Trước khi đi tôi chỉ có một câu muốn nói với cô. Nếu như sau này có một ngày cô hối hận với những việc mình làm trong 3 năm qua, thì cho dù cô muốn quay đầu cũng không còn cơ hội nữa đâu"
Khi người đàn bà già nua đi rồi, trên môi Becky nở một nụ cười khinh miệt.
Muốn em hối hận sao ? Nằm mơ cũng không thể nào.