Chương 5. Trò đùa

106 58 4
                                    

Ngô Tà tỉnh dậy ở một nơi lạ lẫm, xung quanh toàn lỗ là lỗ, càng không biết bản thân vào đây bằng cách nào.

"Bàn Tử, tỉnh dậy."

Ngô Tà vỗ mặt cậu ta mấy cái, như còn trong cơn mê mà nói mấy câu.

"Ai? Ai?"

Vừa thốt ra thì cả người xuất hiện trận đau nhức, cậu ta rên rỉ ôm lấy cái lưng, chật vật đứng dậy nhìn nghía khắp nơi.

"Sao trông giống cái tổ ong vò vẽ vậy?"

"Bàn Tử, cậu có biết chúng ta vào đây bằng cách nào không?"

"Tôi chỉ cảm thấy cả người bị một lực mạnh kéo vào, như hai bàn tay ấy."

Nơi này ẩm thấp lại lạnh lẽo, Bàn Tử cả người rung lên một trận.

"Đi, đi tìm Tiểu Ca."

Còn định bước đi phía trước, chân Bàn Tử đột nhiên bị túm lại, một cánh tay sần sùi xấu xí nắm lấy cổ chân cậu ta kéo mạnh, cả người cậu ta bị dán chặt vào vách đá.

"Ấy, Thiên Chân! Cứu tôi!"

"Bàn Tử!"

Ngô Tà cũng bị kéo dính chặt không tài nào thoát ra được. Những móng vuốt dài của cái thứ sinh vật lạ lùng kia vẫy ngay trước mắt Bàn Tử.

Tình thế nguy cấp, Ngô Tà chẳng còn cách nào khác ngoài đập đầu vào tường để gửi ám hiệu cho Trương Khởi Linh, hy vọng anh có thể nghe thấy.

Lưu Tang đang vội vã chạy đi cũng nghe thấy tiếng cầu cứu, men theo đó tìm kiếm.

Giây phút Ngô Tà tưởng chừng mình sẽ bị dính chặt vào bức tường này đến chết, thì ngay phía trên phát lên âm thanh chói tai, Trương Khởi Linh dùng thanh đao ma sát với vách đá tạo ra tia lửa, ngọn lửa bén sang những sinh vật có hình bàn tay, cháy một mảng.

Anh hai tay túm lấy hai người kéo ra, các sinh vật dị dạng đó trong chốc lát bốc cháy thành tro.

"Thần tượng."

Lưu Tang lúc này cũng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi giật mình. Bàn Tử gặp được cậu ta liền chỉ trỏ trách móc.

"Tôi phát hiện ban nãy cậu ở đằng kia, có phải cậu giả ám hiệu của Tiểu Ca gài bẫy chúng tôi không?"

"Tôi không cố ý, chỉ là muốn gọi hai người tới đây góp mặt..."

"Hừ, còn lí do lí trấu, tôi xử cậu bây giờ."

Bàn Tử xoắn tay áo lên tiến về phía Lưu Tang, lại bị Ngô Tà ngăn lại.

"Kệ đi, chúng ta an toàn là được, cũng may Tiểu Ca đến kịp."

Bốn người bây giờ hội ngộ đầy đủ, cũng không ai sứt mẻ nghiêm trọng gì.

Trương Khởi Linh phát hiện đầu Ngô Tà bị chảy máu, không nặng không nhẹ hỏi một câu.

"Đầu bị thương?"

"À, ban nãy gõ ám hiệu, không dùng tay được nên..."

Ngô Tà nghe thấy giọng nói của anh liền giật mình, tay che phía sau gáy dù biết anh đã nhìn thấy.

(Đồng Nhân) [AllBình] Trùng Khởi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ