Sinh viên học viện âm nhạc thậm thụt trao đổi với nhau rằng cô giáo Lee Eunjoo dạo này có gì đó với cả người yêu cũ lẫn bạn trai của người yêu cũ. Nếu nói theo cách đơn giản hơn, trong vài ngày đã có hai trai đẹp đến thăm cô.Cũng rất lâu rồi Eunjoo mới gặp lại Minhyung. Lần gần đây nhất hai người cùng nhau đổ đèo đã là chuyện của năm trước, chiếc mũ bảo hiểm khảm một mặt trăng bạc của Eunjoo đã được trưng dụng làm đồ hứng nước mưa bên ngoài mé phòng ngủ của Jung. Lee Donghyuck không phải thánh thần gì để làm như mình không để tâm, anh thẳng thừng tuyên bố với cả hội motor trong một đêm trở về từ chặng đua ngắn:
"Mọi người nói tôi ích kỉ thì ừ, tôi ích kỷ. Còn nếu nói rằng Lee Minhyung đối xử với kỉ niệm cũ như thế, chắc chắn mai này khi tôi và Minhyung chia tay rồi cũng sẽ bị đối xử tương đương, tôi trân trọng trả lời rằng lúc đó nếu như Lee Minhyung đem áo của tôi ra lau xe hoặc đem mũ bảo hiểm của tôi ra làm ghế ngồi, tôi không có ý kiến."
Ý của Donghyuck rất đơn giản, người cũ thì không được phép có bất cứ lưu luyến gì. Minhyung còn nhớ lúc đó cậu cười vui vẻ, Donghyuck hùng hổ nói xong thì ngồi tựa vào vai Minhyung đưa tay nhéo vào eo cậu rồi nói khi hai hàm răng còn nghiến chặt:
"Anh cứ thử chia tay đi."
Minhyung vẫn không nói gì, cậu vòng tay qua vai Donghyuck rồi luồn mấy ngón tay vào tóc anh xoa rối. Động chạm một chút thôi cũng làm Minhyung rùng mình sốt nhẹ, cậu chỉ muốn cúi xuống cắn Donghyuck để trả lại cho cú nhéo vừa rồi. Chia tay sao? chia tay là cái gì? Minhyung không biết.
--
Eunjoo ngồi trước mặt Minhyung ở trong quán cà phê đối diện căn tin trường. Cô nhìn cậu, cậu nhìn cô, yêu thương chẳng còn gì lại cứ muốn làm khổ nhau để đòi lại thứ vốn không phải của mình. Minhyung lắc đầu uống một ngụm cà phê, Eunjoo nhẹ nhàng khuấy ly nước cam mặc kệ bên kia có điện thoại đưa lên sau một quyển sách. Minhyung đợi Eunjoo bắt đầu trước, cậu đã chủ định rằng mình sẽ dịu dàng nói chuyện với cô. Eunjoo nhìn quanh quán cà phê rồi khẽ nói:
"Lee Donghyuck đâu? Không đi cùng anh sao?"
"Anh cùng với anh ấy chia tay rồi."
Eunjoo nhướn mày, ngón tay đang khuấy ly nước dừng hẳn lại. Cô không cần hỏi lý do cũng biết vì sao hai người chia tay, nhưng Lee Donghyuck chia tay rồi lại có thể thản nhiên vui vẻ mà trêu ngươi cô ở nhạc viện vài ngày trước, đúng là tâm lý vặn vẹo khó đoán.
Vặn vẹo nhất là tâm lý của Eunjoo. Tưởng rằng muốn có Lee Minhyung bằng mọi giá, năm lần bảy lượt hại Lee Donghyuck chỉ để cho vui, đến cuối cùng khi nghe nói họ chia tay thì cũng không hề có bất kỳ cảm xúc vui mừng phấn khởi nào. Minhyung chờ lâu không nghe Eunjoo nói, cậu nhếch môi cười:
"Chắc hai người không gặp nhau, nên anh thay Donghyuck gửi lời cảm ơn em."
"Vì cái gì?"
"Vì đã mua bốn trăm vé đó, ít nhất bốn trăm người kia còn được xem nửa concert, được thấy Park Jisung đàn."
Mặt Eunjoo vừa hồng đã tái. Hôm trước cứ tưởng Lee Donghyuck thẹn quá nói bừa, không ngờ Lee Donghyuck đúng là có ý đó thật. Minhyung khoanh tay nhịp nhịp ngón trỏ vào cánh tay mình, cậu không cần đoán cũng biết rằng nếu là Donghyuck đứng trước mặt Eunjoo, chắc chắn dù bị thương gần chết anh vẫn sẽ làm như mình đang rất khỏe. Vừa vui vẻ vừa xót xa khi nghĩ đến, trên khóe môi Minhyung hiện ra một nụ cười. Sau một tiếng thở hắt ra cay đắng, Eunjoo nói lạnh lùng:
"Em không làm chuyện đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển Ver| MARKHYUCK] Đuổi Theo Mặt Trời
FanfictionTình yêu lớn nhất trong đời Lee Minhyung là chiếc moto của cậu Tình yêu lớn nhất trong đời Lee Donghyuck là bộ trống của anh Đương nhiên đó là khi hai người chưa xuất hiện trước mắt nhau ______________________ Đây là fic chuyển ver Bản gốc thuộc về...