Muốn Ngồi Lên Chị

1.7K 102 0
                                    


"Chủ nhân, em có thể ngồi lên người chị không?"

Lúc Diệp Anh đi ra khỏi tầng hầm ngầm thế mà lại không đóng cửa, đương nhiên Thùy Trang sẽ không cho rằng nàng sơ ý để quên. Quả nhiên, nàng đi ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Anh chuẩn bị quần áo và chìa khóa phòng cho nàng.

Quần áo cũng không khác người, là kiểu dáng rất bình thường, thậm chí rất hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của nàng, là một chiếc váy liền áo màu sẫm, còn cẩn thận phối cùng giày cao gót và nội y, số đo cũng rất vừa vặn. Chút ơn huệ nhỏ này đương nhiên Thùy Trang không tính mang ơn đội nghĩa nàng ta, bất quá lại cảm thấy ngày một tò mò về người này.

Chỗ này còn lớn hơn nàng tưởng tượng, Thùy Trang suýt chút nữa thì lạc đường, biệt thự lớn như vậy lại trống rỗng, dọc đường đi Thùy Trang chỉ nhìn thấy một hầu gái, Thùy Trang muốn hỏi thăm cô ta một chút, nhưng cô ta chỉ nhìn nàng, nửa ngày không nói lời nào, sau đó giơ tay 'suỵt' một cái rồi bỏ đi, Thùy Trang đoán chắc là cô ta bị câm.

Nàng không thể trao gửi hy vọng cho người khác, tự mình chuyên tâm quan sát hoàn cảnh thuận tiện tìm kiếm phòng. Nhưng nàng càng đi càng thất vọng, cái biệt thự này còn nghiêm mật hơn nàng nghĩ, gần như mỗi chỗ rẽ đều có camera, bên ngoài còn có người tuần tra khắp nơi.

Tuy rằng không biết hiện giờ là mấy giờ, nhưng dựa vào màn đêm sâu thẳm nàng phán đoán ít nhất đã là rạng sáng. Vừa trải qua chuyện gối chăn, thân mình nàng mềm như bông, dù có chạy cũng chạy không được xa, hơn nữa bây giờ cũng chưa tìm được thời cơ tốt để chạy trốn. Diệp Anh mới vừa thả nàng ra, nhất định còn phòng bị nàng, nàng vẫn nên thành thật trở lại phòng nghỉ ngơi một chút thì hơn.

Phòng của nàng kỳ thật không khó tìm, chẳng mấy mà Thùy Trang đã tìm được phòng rồi. Phòng rộng rãi thoải mái, phong cách ưu nhã, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ mọi thứ, còn có một tủ quần áo mới, đều là số đo của nàng. Bất quá Thùy Trang không có tâm tình thưởng thức căn phòng này, chuyện nàng mong muốn làm nhất bây giờ chính là tắm rửa. Nàng cũng không biết mình muốn rửa trôi cái gì, tóm lại xúc động tắm rửa khiến nàng muốn phát điên.

Một giấc này, nàng ngủ thật sự bất an, còn bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại, căn phòng tiện nghi thoải mái cũng không thể khiến nàng thả lỏng. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn cửa, đã đến lúc nàng nên thức dậy.

Lúc nàng xuống lầu, Diệp Anh đang ngồi trên sô pha uống cà phê, nàng vẫn mặc âu phục màu tím nhạt như cũ, có điều kiểu dáng hôm nay khác hẳn hôm qua. Tư thái ưu nhã của nàng thập phần giống một tiểu thư con nhà gia thế, cứ như thể những hành vi biến thái hôm qua đều không phải nàng làm.

Thùy Trang thoải mái nhìn Diệp Anh sải bước qua đó: "Chị không sợ em chạy mất sao?"

Diệp Anh thong dong uống ngụm cà phê, sau đó nói: "Tôi nói rồi, không có tôi, em không chạy được đâu."

Thùy Trang đến ngồi cạnh Diệp Anh, sửa dáng ngồi đoan trang, thân mật ôm cánh tay của nàng, "Tối hôm qua chủ nhân ngủ có ngon không ạ?"

Diệp Anh ý cười đong đầy trong mắt nhìn nàng một cái: "Cũng không tệ lắm."

Thùy Trang: "Chị ăn sáng chưa ạ?"

[CúnGấu] Chủ Nhân Meo Meo Em Đi !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ