b

524 57 3
                                    



Đã quá nửa đêm. Những cơn gió hiu quạnh dắt tay nhau dạt dào trên ngọn cây xanh thẫm.

Haerin chập chững ghì từng cái bấu tay lên lát ngói triền nhà, nó lồm cồm trèo lên phiến mái cao nghệu và thở hắt một tiếng với hai bên má lúm thành đường cong nho nhỏ và nụ cười vạch lên trên sắc da nó - bóng hình mà nó vẫn luôn cất công kiếm tìm, vị thần tóc nâu tơ với đôi cánh to ngang một đại màn đang ngồi ngẩn ngơ trước mặt nó, to lớn trong ánh nhìn nhưng bé nhỏ dưới vầng bạch nguyệt, luồng sáng tinh khiết ôm lấy con quỷ cầm tù một cách ngây thơ dại dột và trải chiếc choàng sẫm đen trên mái dài mênh mang, phủ lên mặt nó.

Đây, vài suy nghĩ quẩn quanh hình thành nên trong đầu nó, khi phát giác được đôi mắt đỏ như ngọc lục ấy đang chĩa về phía mình, tan rã trong biển trăng và yêu kiều cháy trên sống mũi, sắc như lưỡi đao hành hình mà kề sát lên tĩnh mạch cổ.

Mẹ kiếp. Ả ta lúc nào cũng nhồi nhét vào tiềm thức kẻ khác cái cảm giác thấp bé kém cỏi bằng thứ biểu cảm quỷ quyệt mãi nhạt nhẽo khá không màng đổi thay, và chẳng thể lí giải nổi tại sao niềm hạnh phúc viên mãn còn ngủ quên trên khoé môi ả dù rằng có lẽ sẽ chả thời nào thức giấc nhưng lại vác víu cái lấn át triệt để làm cơ thể nó không chủ động mà khẽ run lên như một chồi lộc mởn.



"Danielle, mừng người đã đến,
kẻ mạt danh cứu rỗi tâm hồn tôi"



Haerin loạng choạng đứng thẳng dậy, nó đưa tay phủi bụi bám trên chiếc áo len xù xì rồi đặt tay chỉn chu lên trước ngực, làm dáng cung kính cúi người mời đón. Nửa thân trên của nó hơi chúi xuống song song với sàn mái, cứ giữ một tư thế như vậy trong một khoảng thời gian ngắn trước khi nó ngước lên và bắt chộp được ả phụ nữ đang dè dặt nhìn nó khi bàn tay nhọn hoắc gân guốc kia không ngừng nắn bóp phần gáy trắng bóc của ả, và thực dễ để nhận ra, đồng tử của nó giờ đã u ám, đỏ ngòm, giấu chênh phân nửa dưới mi mắt, trông như hai viên đạn bạc bén ngót phóng thoăn thoắt đến ả.

Không giấu gì ai, sẽ thật lạ lùng, hay thậm chí là điên khùng khi có phát ngôn nào liên quan tới việc Haerin hạ bệ trước một thế lực nào đó, kể cả là những kẻ đô con lực lưỡng luôn góp mặt trong mấy cuộc đâm thuê chém mướn hay là bầy bọn gầy nhom còi cọc với cái mỏ bết bát chỉ biết ngày đêm đi ca tụng bọn đồng chăng lứa xuất chúng với câu từ mỹ lệ hóa danh hiệu giỏi giang đặc sắc, há cũng chưa chắc đủ quyền lực để nhận được một ý công nhận của nó trề khỏi môi.

Haerin từ lâu đã trở thành một cái gì đó trường tồn, ví von như loài người bên địa ngục, rền vọng như tiếng chuông báo tử - cái tên thân thương "Tử Quỷ" của nó cũng chẳng phải là tấm bảng để trưng cho thích mắt. Bằng một cách thần kỳ ảo diệu, nó luôn luôn nắm vị trí chiến thắng ở mọi trận đả kích bất luận đối thủ là ai, có vác dao vác súng hay có võ công cao cường ra sao, người đứng nhất vẫn là nó; không, nó ngay ban đầu đã chực chờ sẵn trên đỉnh, từ tốn liếc xuống dọc theo ngọn núi dựng chồng chất bởi lũ người bê bết máu nóng mà nó đã ngồi vắt chân lên tự bao giờ.

Bảo Haerin phải kính cẩn đón tiếp chính là gián tiếp kêu nó hãy xử trảm mình. Chưa từng có tiền lệ nó tỏ ra thấp vai bé vế trước ai, nói cách khác, lòng tự tôn của một con quỷ trá hình không cho phép nó để lộ chiếc mặt nạ thua thiệt của bản thân để thiên hạ thỏa mãn được cơn uất hận đặc quánh trong lồng ngực.

Dãi Quỷ, Tử Quỷ_ [Daerin]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ