Chương 12.5: Khanh Khanh Nhiên, Tiểu Nhân Tai

65 9 0
                                    

"Ngôn tất tín, hạnh tất quả, khanh khanh nhiên, tiểu nhân tai."

theo ý của Cá là: "nói lời phải giữ lấy lời, làm việc ắt phải có thành quả, nếu hẹp hòi tối dạ, chẳng khác gì loài hèn mọn."

--------------------------------------

.................

Song Tử lại bắt đầu khóc, bên cạnh cô là Thủy Bình không biết nói gì hơn.

"Im lặng chút đi, huynh cần yên tĩnh để suy nghĩ." - Thủy Bình trực tiếp rút khăn tay nhét vào miệng Song Tử.

Quay về nửa khắc trước, chuyện xảy ra vô cùng nhanh. Chưa kịp để mọi người phát giác, người kia lao vút xuống, đẩy Song Tử vào một không gian tối đen. 

Song Tử vùng vẫy cố với tay về phía ánh sáng đang dần biến mất, bất ngờ một bàn tay nam tử tóm chặt lấy tay cô. Không chờ y kéo cô về, cô đã kéo y rơi hẳn vào không gian tối đen này.

Người xui xẻo đó rõ ràng là Thủy Bình.

"Nhị sư huynh, có phải chúng ta chết rồi không? Muội chưa được đi nhân gian chơi nữa, hu hu!!" - Song Tử gỡ khăn ra rồi lại bắt đầu mếu máo làm tăng mức độ đau đầu của Thủy Bình.

"Không có chết chóc gì ở đây hết, chúng ta bị đưa đến Địa Giới thôi."

"Hả...? Địa Giới? Ý huynh là nơi mà mọi người có thể tu ma??" - Song Tử lập tức thay đổi sắc mặt, giờ thì cô thấy tình hình này không tệ lắm.

Thủy Bình nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh - "Muội... định đi tu ma thật à?"

"Ha, nếu đã có dịp đến rồi, muội phải thử!" - Song Tử đã phấn chấn trở lại.

Cô tự ý bỏ đi, khiến Thủy Bình đang mệt mỏi phát khiếp phải vội vàng đuổi theo.

"Đừng đi lung tung! Nơi này không an toàn!" 

"Huynh cứ lo quá----"

Song Tử bất ngờ đụng trúng một ai đó, khi cô quay lại thì thấy một thân ảnh to lớn cao hơn cô nửa cái người, da thịt gã rám nắng săn chắc, trên đầu có hai chiếc sừng trâu to và dài.

"Bữa ăn của ai thế này?" - Gã lên tiếng bằng giọng vừa trầm vừa vang, mắt nheo mắt mở to đánh giá Song Tử từ trên xuống dưới - "Gầy như vậy, chắc là món khai vị."

Song Tử bị dọa sợ mà bỏ chạy, nhưng cô tuyệt nhiên không chạy lại cái người không ra người kia.

"Hơ, trên người ngươi có mùi rất thơm, nếu ta đem giao nộp ngươi, chắc chắn được không ít vật phẩm." - Gã tóm lấy gáy của cô mà cười khẩy, rồi kéo cô rời đi trước cơn buồn ngủ đang bủa vây Thủy Bình.

Thủy Bình mất quá nhiều sức cho các trận đánh, còn thiếu ngủ, cơ thể đã bị suy nhược, y vừa loạn choạng tựa vào tường một lúc thì đã không thấy Song Tử nữa. Nhưng tiếng thét của cô lại còn văng vẳng trong không gian.

"Nhị sư huynh! Cứu muội với! Muội không muốn bị lên đĩa!" 

Thủy Bình tự tát cho mình hai cái vào hai bên má để đánh bay cơn uể oải, y vội đuổi theo hướng Song Tử bị kéo đi.

( 12 chòm sao - cổ đại ) Không Đi Tu Tiên Đâu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ