[Chương 7] Cậu là ai?

24 4 0
                                    

Chớp mắt đã 2 tháng trôi qua từ lúc Rimuru và Yoriichi cùng nhau rời Sát quỷ đoàn. Nói chung thì họ vẫn khá hòa đồng khi sống với nhau, có thể nói họ gần như đã quen với việc ăn chung, đi chung và ngủ chung ( é đừng nghĩ bậy ok 👌).

Mặc dù vậy, đôi lúc họ cũng có chút bất hòa khi mà cái mặt của Yoriichi cứ đơ như cục đá, rõ là Rimuru không hề thích điều nầy và đã cố gắng dạy cho anh ta cách biểu hiện cảm xúc của mình nhưng...

" Kệ! tôi không chỉ nữa. Mặc xác anh vậy, hứ!"_ Rimuru

"..."_ Yoriichi

"... ờ..."_Yoriichi

Ờ? wtf!?? Rimuru thở dài đưa tay lên bợ trán mà lòng khẽ chấm nước mắt. Công sức của cậu gần cả tháng qua coi như đổ biển hết rồi còn đâu. Rimuru lặng quay lại lấy tay áp vào hai má mà nâng mặt Yoriichi lên, khẽ hỏi:

" Bộ anh không thể cười một cách đàng hoàng à?"_Rimuru

Mặc dù có chút hơi...ngạc nhiên nhưng...

"...à...ờ..."_ Yoriichi

Câu trả lời xúc tích ngắn gọn khiến Rimuru như chết lặng luôn. Như kiểu muốn chửi thầm rằng chán đéo muốn nói nữa! Thế là kế hoạch chỉnh sửa khuôn mặt anh tú kia đã thất bại. Nhưng trong từ điển của Rimuru chưa bao giờ có từ "bỏ cuộc" cả, vậy là Rimuru nắm chặt tay kiên định với tinh thần đẩy lên full cột và cậu nào biết rằng phía sau mình đã có người nào đang che miệng khẽ cười khi thấy bộ dạng của cậu chứ.

'Cuộc đời cũng thật lắm chuyện lạ thường!'_ Yoriichi


















Xế chiều...

Yoriichi và Rimuru đang đi trong một khu rừng rộng lớn ngăn cách giữa hai ngôi làng. Vẫn như mọi ngày Yoriichi thì vẫn cái mặt đơ ấy còn Rimuru thì tươi tỉnh, năng động. Từ khi đi chung với Yoriichi thì cậu rất vui và nó sẽ vui hơn nếu không có ai nhầm cậu là em gái của Yoriichi vì mái tóc dài và thân hình nhỏ nhắn. Không phải một người mà là rất nhiều, thậm chí khi ở trọ lại một ngôi làng trước đó còn có người lại hỏi chuyện làm quen cơ và đương nhiên là Rimuru rất khó chịu mỗi lần như vậy nhưng vì sức chịu đựng của Rimuru có giới thiệu, giải thích nhiều cũng mệt nên để đại nó như thế đi cậu cũng méo quan tâm nữa!

"Trời đã sắp tối rồi chắc không nên đi nữa, ta kiếm chỗ nghỉ chân được chứ?"_ Rimuru quay sang hỏi.

"ờ...cũng được!"_ Yoriichi vẫn như thường lệ gật đầu cho có.

Dù gì thì anh ta cũng không quan tâm lắm việc đi buổi tối hay buổi sáng, đơn giản vì những con quỷ vốn không là sự đe dọa với anh ta. Còn tại sao họ không tăng tốc lên để qua làng kia mà phải dừng chân nơi cánh rừng lúc chiều tà thì là vì họ thích thôi. Rimuru thì muốn thăm thú, cảm nhận trong khi Yoriichi thì muốn kiếm nơi để vất đi gánh nặng mang tên "người anh trai" mà anh vô tình đeo lên, với người tâm tư thầm kín như anh ta thì hòa mình vào thiên nhiên vạn vật là cách xả tâm tốt nhất. Rimuru vốn đã biết nên lâu lâu lại cố tình đi chậm để anh ta trong rừng lâu hơn.

' Mà lỡ xui rủi sao nếu có con quỷ nào sống trong cánh rừng ấy thì cứ coi là số nó đen đi ha!'_ Rimuru thầm

<< à vâng, ngài ít có ác.>>_ Ciel từ đâu ngoi đầu lên tiếng cà khịa, khiến Rimuru chả phản bác gì được mà đành phải bật kĩ năng 『Nai tơ』(chế đó) ngậm ngùi ra vẻ suy sụp trong tiềm thức với Ciel.

[ Tensura x KNY] Luật Hoàn ÂnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ