Chương 46: Mừng thọ (hạ)

0 0 0
                                    

Đức phi nghe vậy thì bật cười, chỉ vào Niên thị đồng thời quay qua nói với Dận Chân: “Con xem miệng lưỡi của nàng ta kìa, bổn cung còn chưa nói gì mà nàng ta đã làm một tràng như vậy rồi, đây chẳng phải là ép bổn cung không được chê lễ vật của nàng ta sao. Được rồi được rồi, con tặng cái gì bổn cung đều thích, như vậy đã được chưa.”

“Thôi được rồi, Tố Ngôn, nàng đừng thừa nước đục thả câu nữa, thọ lễ của nàng chất đầy tới hai chiếc xe ngựa, đến ta cũng chẳng biết là cái gì, mau mau lấy ra đi”. Hiếm khi tâm tình của Dận Chân tốt như vậy.

“Thiếp thân tuân mệnh.” Niên thị nhún người cười tủm tỉm rồi sai người dâng lễ vật lên. Hai thái giám từ ngoài tiến vào, mỗi người mang theo một bức bình phong bằng gỗ đỏ, Đức phi nghĩ rằng Niên thị đã dâng quà xong, vừa định lên tiếng thì lại có hai thái giám khác cũng mang theo hai bức bình phong y hệt lúc nãy tiến vào, tiếp tục như thế thêm một lần nữa thì mới ngừng lại.

Sau khi đặt mấy bức bình phong ngay ngắn ổn định rồi thì mấy thái giám mới lui ra, Niên thị mỉm cười bước tới hành lễ chúc: “Đại thọ của ngạch nương, nhi thần không có gì tốt, cố gắng lắm mới chuẩn bị được mấy bức bình phong gỗ đỏ, mong ngạch nương không chê.”

Những bức bình phong này mỗi cái cao gần một trượng*, rộng hơn bốn thước*, làm bằng gỗ đỏ, bốn cạnh đều được khảm trúc Tương Phi, gỗ đàn hương và các vật liệu quý hiếm khác; chưa hết, tấm lụa gấm ở giữa mỗi bình phong là một bức tranh vẽ hình hoa cỏ, tổng cộng mười hai tấm, bốn cạnh của mỗi tấm được thêu những chữ ‘Thọ’ bằng chỉ vàng nối tiếp nhau. Câu ‘tấc lụa tấc vàng’ chẳng khác gì chỉ mười hai bức tranh lụa hoa cỏ này, trị giá không dưới vạn kim. Chưa kể trúc Tương Phi trân quý, gỗ đàn hương khó tìm, gỗ đỏ thượng đẳng, tất cả tạo nên một vật giá trị không để đo đếm được. Cũng may mà chính điện của Trường Xuân cung đủ lớn, nếu không bộ bình phong này cũng không biết để ở đâu.

(*1 trượng = 3,33 mét, 1 thước = 1/10 trượng.)

Trường Xuân cung cũng có rất nhiều bình phong, ngay cửa sổ chính điện đặt một cái làm bằng gỗ tử đàn khắc hình con Li*, cao không tới một thước, nhưng chưa có bộ bình phong nào khiến người trầm trồ ngạc nhiên đến mức này, không chỉ vật liệu quý hiếm, mà còn là chế tác rất tinh xảo; dù là thợ tay nghề giỏi cũng cần thời gian rất lâu mới có thể hoàn thành.

(*Con Li: con rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm.)

Đức phi giấu đi kinh ngạc trong lòng, nói với Niên thị: “Con có lòng như vậy bổn cung rất vui, lễ vật như vầy thật quá quý giá, bổn cung thấy hay là con đem về lại đi.”

Niên thị tỏ vẻ buồn bã nói với Dận Chân: “Bối lặc gia ngài xem, quả nhiên là ngạch nương chê thiếp thân quá tầm thường, không có hiếu tâm như ngài cũng như Thập Tam gia cùng tỷ tỷ.”

Nụ cười Dận Chân mỏng như sợi chỉ, nhàn nhạt nói: “Nàng thừa biết ngạch nương không có ý này.” Nói xong, hắn nhìn qua bộ bình phong quý giá rồi nói với Đức phi: “Ngạch nương, nếu Tố Ngôn đã có lòng thì người hãy nhận lấy đi, quý giá hay không cũng không sao, huống gì ngạch nương là một trong tứ phi, phần lễ vật này cũng đâu có gì là khó nhận.”

Hậu cung Hi phi truyện Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ