Thời tiết ấm lên.
Lương Ngộ Hành bổ hoa quả ở trong bếp dưới tầng một, mấy ngày nay mẹ Trương xin nghỉ, nói là cháu ở nhà sắp đi học, nhớ bà. Trước kia đều là mẹ Trương chuẩn bị hoa quả cho Phương Miên, mẹ Trương nghỉ chỉ còn lại người giúp việc. Buổi chiều Lương Ngộ Hành ở trong phòng làm việc mở họp rồi vào phòng ngủ lặng lẽ nhìn thoáng qua, Phương Miên đang đắp chăn ngủ say sưa. Trùng hợp nhìn thấy người giúp việc bưng hoa quả có mấy loại Phương Miên không thích ăn, Lương Ngộ Hành bảo họ đi xuống, tâm huyết dâng trào tự bổ.
Bổ mấy quả táo thành vài miếng vừa ý, Lương Ngộ Hành để dao xuống trang trí thêm dâu tây cherry, giơ tay lên xem thời gian, cảm thấy sắp đến giờ gọi Phương Miên dậy.
Phòng ngủ đã được chuyển từ tầng hai xuống tầng một, gần vườn hoa, cửa sổ đón nắng, không ồn ào.
Người mang thai đang ngủ, huống chi nếu không gọi Phương Miên có thể nằm ngủ cả buổi chiều. Mấy ngày hôm trước Lương Ngộ Hành hỏi Lâu Dịch, là phản ứng bình thường, nhưng anh đề nghị kiểm soát thời gian ngủ.
Lương Ngộ Hành khẽ khàng đi vào, trong ánh sáng lờ mờ phát hiện Phương Miên đã tỉnh dậy. Đèn cá heo nhỏ bên giường tỏa ra vầng sáng vàng ấm áp, Phương Miên cong chân ngồi trên giường, chăn kéo đến tận vai, cằm tựa vào đầu gối, lông mi tạo thành bóng đen dưới mắt.
Người trông rất bất lực.
Lương Ngộ Hành đặt đĩa trái cây lên bàn bên cạnh, "Lại mơ ác mộng à em?"
Trong không khí có mùi ngọt ngào, Lương Ngộ Hành không nghĩ nhiều, ngồi cạnh Phương Miên muốn kéo chăn xuống, không ngờ Phương Miên kéo chặt chăn, cắn miệng muốn nói lại thôi.
"Em mơ thấy gì?" Lương Ngộ Hành ngừng tay, cúi đầu hôn gò má Phương Miên.
Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ buổi tối của Phương Miên không quá tốt, có ngày nửa đêm đột nhiên khóc lên, lúc mơ cũng nhỏ giọng nức nở, như là thú nhỏ một mình liếm lông. Lương Ngộ Hành đúng lúc đánh thức cậu, cùng người hai mắt đẫm lệ bốn mắt nhìn nhau. Một lúc lâu, Phương Miên giống như là chưa hoàn hồn, không biết là mộng hay là thật, trên mặt đầy nước mắt trong suốt. (Bản edit chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nửa đêm Phương Miên nói mơ thấy lúc cậu còn ở nước Mỹ, Lương Ngộ Hành đón cậu về, nhưng trên đường quay về Trung Quốc Lương Ngộ Hành lại bỏ rơi cậu, nói là bởi vì hiện tại cậu mang thai nên không ôm nổi.
Phương Miên lắc đầu, mặt lại ửng đỏ, cắn môi chậm rãi kéo chăn ra.
Mang thai năm tháng bụng hơi to ra, làm áo ngủ hơi phồng lên. Nhưng đây không phải điều làm cho Phương Miên khổ não, mà là trước ngực —— ở ngực, vải áo ngủ đã ướt đẫm, đầu vú hơi nhô lên. Chăn rơi xuống, quanh hai người liền tràn ngập mùi sữa, trong không khí thoang thoảng vị ngọt.
Áo ngủ rất mỏng, sau khi bị thấm ướt mơ hồ có thể nhìn thấy đầu vú hồng nhạt, Lương Ngộ Hành nhìn chằm chằm chỗ đó.
"Chỗ này chảy sữa." Phương Miên bất lực ôm ngực, đầu vú bị đè ép, cậu hừ một tiếng, sau đó nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, "Em thay áo ngủ khác cũng không được, vẫn chảy ra."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐAM MỸ | EDIT] Khách ngủ đông - Hán Chi Kỳ
Roman d'amourHÃY ĐỌC TRUYỆN TRÊN WATTPAD CHÍNH CHỦ VÌ BẢN BETA CHỈ ĐƯỢC CẬP NHẬT TRÊN WATTPAD Tác giả: Hán Chi Kỳ Editor: Nghiên Tịnh Giai Nguồn QT: Tự QT Giới thiệu: Phương Miên là một đóa hoa xinh đẹp trên giường Lương Ngộ Hành. Phương Miên được nuôi ở bên ngư...