5 - tôi đã không nghĩ về em hôm nay

58 7 0
                                    


sáng nay, khi tôi tỉnh giấc, hẳn là tôi đã nhớ đến cái bóng dáng của cậu thanh niên tóc vàng rợp vẫy tay chào tôi trên con ngõ nhỏ trải nắng của tokyo.

tôi vẫn dậy sớm, vẫn vệ sinh cá nhân như bình thường thôi. chỉ khác là hôm nay tôi không khoác lên bộ đồ ăn hùng màu xanh kia nữa. tôi chỉ vươn tay, khoác chiếc áo dạ, cố để ăn mặc lịch sự hết mức, tôi đã cạo râu hôm nay. tôi đã nghĩ gì nhỉ? không gì cả, trên con đường chẳng đông người vào buổi sớm mùa thu này, mọi kí ức đều như nhòe đi thật rõ trong tâm thức.

tôi đã không nghĩ về em sáng hôm nay.

thật lạ là tôi lại tự len lỏi đến văn phòng. cái văn phòng cũ kĩ mà tôi đã từng ước ao nhiều đến lạ hình như đã được tu sửa ít nhiều rồi? cửa kính được lau kỹ đến mức tôi có thể nhìn thấy bản thân đã trông kỳ quặc đến thế nào khi đeo chiếc cà vạt này. tôi cá chắc rằng tôi đã soi gương lần cuối lúc rời khỏi nhà, vậy mà tôi chẳng quá để ý đến cái màu đỏ chói của cái cà vạt này. lúc trước tôi vẫn thường đeo nó mà, giờ thì nó luôn nằm gọn trong hộc tủ nhà tôi. tôi không muốn lấy nó ra dùng, vì phải chăng, nó là như thứ kỉ vật cuối cùng còn sót lối tay em? em trước kia vẫn hay nổi giận, mà khi em giận, em sẽ tóm lấy cổ áo tôi, kéo lấy cái cà vạt này làm tôi ngột thở. nhưng sao tôi vẫn cứ thấy vui, tôi lạ lắm sao? tôi thích tính cách của em, vậy nên tôi cũng hiểu nó hơn hết. tôi thấy ổn nếu vẫn được em tóm cổ như vậy, nhưng giờ thì không được vậy nữa nhỉ? lạ quá.

"tôi đến rồi." - izuku bước vào trong. mùi thơm của loại xịt phòng hương hoa đào khiến anh thoải mái. khi anh ngẩng lên thì mọi thứ như đã rất khác. cả căn phòng như đang phát sáng. sàn nhà được lau sạch, cả cửa sổ và bàn ghế nữa, mọi thứ đều rất tinh tươm.

sao tôi cứ ngờ ngợ thứ gì, có gì đó thật quen nhưng cũng đủ lạ để tôi không nghi ngờ. tôi sẵn chẳng muốn đến đây nữa, muốn mặc kệ nó cho rồi nhưng tại sao? tại sao chân tôi vẫn cứ sải bước, mò mẫm tới đây như chim ri bay về tổ? tôi lại được ngả lưng trên chiếc ghế xoay như trước kia, cảm giác như vừa bỏ đi đống gạch vác trên lưng vậy, thật nhẹ nhàng quá. nhắm mắt lại, tôi thấy em lần nữa. em bước đến, xoa mái đầu này rồi còn chạm lên chán tôi. mùi này, quen thật, sự tươm tất này là mùi của em mà.

khi anh mở mắt ra, subaro đã ở bên cạnh anh rồi. cậu đã kẽ bước vào từ bao giờ, rón rén như thỏ, đặt cốc cafe lên bàn và vài tiếng lạch cạch đã khiến anh tỉnh dậy.

cảm giác khi vừa mở mắt và nhìn thấy hình bóng này, tôi sẽ không bao giờ quên đâu, tôi sẽ không thể ngủ nếu ngừng nhớ về nó. tôi cứ lo sợ, sợ rằng rồi hôm kia, tôi sẽ lẩm cẩm và bỗng chẳng nhớ đến cái giọng nói, cái đôi tay và cả cái cách em cười nữa. niềm vui của tôi vốn vẫn là em kia mà, tôi đã quá kiêu ngạo khi để cậu nhóc có cái tên và ngoại hình y hệt em bước vào đời tôi mà chẳng phòng bị. tôi đã nghĩ bản thân có thể chống lại thứ cảm xúc hỗn tạp ấy cơ mà? tôi không biết nói sao, nhưng tôi đủ tỉnh táo để nhận ra đây là ai mà, chỉ là tiềm thức tôi không muốn vậy, nên tôi đã cứ mặc kệ tất cả và khóc nấc lên thôi.

anh vùng dậy, ôm lấy đôi vai của cậu trai trước mặt. anh siết chặt đến mức cậu chẳng thể đẩy anh ra. cái sức trẻ này khó lòng dội anh ra thật dễ dàng. cậu cứ vậy mà vùi đầu vào ngực anh, nghe anh nức nở như một tên say khướt cứ ba hoa. cậu bực, bực lắm chứ, chuyện này vốn rất khó xử mà, nhưng biết làm sao đây, cậu không muốn gỡ đôi tay này ra và phải thấy khuôn mặt ướt sũng vì rửa mặt bằng nước mắt của biểu tượng hòa bình. cậu chỉ im lặng, và trong khoảng thời gian chừng 15 phút đó, subaro đã đọc được ít, nhiều phần nội tâm của izuku. cậu đọc xong lại ngừng, đọc xong lại ngừng. cậu không muốn dính líu quá nhiều, chỉ là trong đầu cậu giờ đã được ấn định cái tên "bakugou katsuki" rồi. đây là cái tên cậu phải tìm hiểu, phải làm rõ cho bằng được.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 22, 2024 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

< DekuBaku > : Trước Hôm Gió MùaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ