7. Tìm Lại Giấc Mơ

207 28 4
                                    

Đêm dài mình em bật khóc
Sao lòng vẫn cố kiếm tìm
Tìm về một nơi ấm áp giấc mơ ngọt ngào...

***

Thuỳ Trang chớp mắt, tỉnh dậy.

Cô y tá trẻ đang đứng bên giường bệnh kiểm tra nhiệt độ và một số chỉ số khác, thấy chị tỉnh dậy liền nở một nụ cười:

- Chị dậy rồi. Chị thấy trong người thế nào?

- Tôi không sao, hơi nhức đầu một chút.

- Vậy tốt rồi, tôi rút ống truyền ra cho chị.

Cô ý tá nhẹ nhàng rút từng chiếc kim ra khỏi tay chị. Vì tay Thuỳ Trang quá ốm nên khi lấy ra, trên tay còn lại mấy vết bầm không hề nhỏ.

- Đây là cháo và thuốc của chị. Chị nhớ ăn ngay rồi uống thuốc nhé. Còn đây là chuông báo động, chị cần gì thì cứ bấm chuông gọi tôi. - Cô ý tá ôn tồn giải thích và dặn dò, rồi rời đi.

Thuỳ Trang chống tay ngồi dậy. Bên ngoài nắng đã lên đến đỉnh đầu. Đã gần giữa trưa. Chị uể oải đứng dậy, vào toilet rửa mặt, rồi ăn cháo, và uống thuốc. Thuỳ Trang làm mọi thứ lặng lẽ, bình thản, vì chị đã quen như vậy từ lâu rồi. Từ ngày đi du học một mình, chị đã phải tự lập, tự lo lắng cho bản thân. Có những ngày bệnh đến thiếp đi, tỉnh lại mấy lần cũng chỉ có một mình. Sau này về nước lập nghiệp, Thuỳ Trang cũng thuê nhà ở riêng vì công việc của chị không ổn định về thời gian, ở chung với ba mẹ sẽ phiền đến họ. Tích góp qua mấy năm, chị mua được một căn nhà kha khá, nhưng cuối cùng cũng vẫn một mình. Minh Khuê dù có thương chị đến mấy thì cũng có công việc và cuộc sống riêng, không thể bên chị hai tư trên bảy được. Thế nên những khoảng thời gian ăn một mình, ngủ một mình, gặm nhấm cảm xúc một mình đã trở nên quá quen thuộc.

Xong xuôi mọi việc, Thuỳ Trang mới cầm đến điện thoại. Ba cuộc gọi nhỡ của nhân viên, hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn của mẹ. Chị nhanh chóng gọi về cửa hàng để dặn dò nhân viên. Lúc nãy y tá đã nói chị phải ở đây hai ngày nữa, mọi việc ở cửa hàng chắc bề bộn lắm. Trang gọi thêm một cuộc cho mẹ để báo mình đi du lịch mấy ngày. Chẳng lần nào bệnh mà chị để mẹ biết, ngay cả lúc này, bệnh đến nhập viện cũng chỉ dám nói là đi chơi. Tính tự lập và nhẫn nhịn trong Trang được hình thành từ nhỏ và lớn dần lên sau cuộc tình 8 năm trước, đến mức chị chỉ luôn luôn tự giải quyết vấn đề của mình. Nếu như chuyện đó không thể giải quyết được, thì chị cũng sẽ âm thầm chịu đựng, cho đến khi Minh Khuê vô tình phát hiện ra.

***

Lan Ngọc lái xe vội vã đến bệnh viện. Cả ngày hôm nay cô làm việc mà không thể nào tập trung được, để Minh Minh phải nhắc bao nhiêu lần. Tâm trí cô hướng thẳng về phía bệnh viện, khổ nỗi công việc hôm nay rất quan trọng nên cô không thể nghỉ làm để ở bên Thuỳ Trang được. Hơn nữa, bên cạnh nỗi lo lắng là hàng loạt thắc mắc không lời giải, cùng với sự tự vấn của cô. Sao Lan Ngọc lại lo lắng cho chị? Sao tim cô lại gần như ngừng đập khi thấy Thuỳ Trang nằm bất động bên đường trong vũng máu? Sao cô lại sợ đến toát mồ hôi lạnh khi thấy cửa phòng cấp cứu khép lại? Là cô không hiểu, hay thật ra là không muốn hiểu?

YOUR LIE IN APRILNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ